Chúng ta cùng chửi Việt Cộng - TS. Nguyễn Ngọc Sẵng
Văn hóa Việt Nam đang bị xói mòn tột độ từ ngày người cộng sản chiếm Miền Bắc và kể từ tháng Tư năm 1975 khi họ dùng bạo lực xé bỏ hiệp định Ba Lê chiếm trọn cả đất nước.
Hành vi chà đạp văn hóa xuất hiện hàng ngày, hàng giờ trong xã hội. Hành vi kém văn hóa luôn xuất hiện trong sự ứng xử của cán bộ lãnh đạo cao cấp cộng sản.
Hà Nội được cả nước phong là “đất ngàn năm văn vật”, miền đất có nhiều văn nhân, thi sĩ, nghệ sĩ vang danh và là niềm tự hào của dân tộc về văn hóa, nhưng kể từ ngày bọn Việt cộng tràn vào thì Hà Nội lại là nơi đầu tiên có những món không ai dám dùng đó là loại “bún mắng, cháo chửi”. Một sản phẩm của bọn vô gia đình, vô văn hóa, vô tổ quốc Việt cộng. Một nổi đau cho những ai còn có lòng với quê hương, với văn hóa dân tộc.
Một số trí thức, những anh em dân chủ, nhóm xã hội dân sự, dân oan và đồng bào các tôn giáo đang trong giai đoạn xóa sổ bọn cộng sản cầm quyền. Họ bị đàn áp tàn bạo, bị triệt nguồn sống, nhưng họ vẫn hiên ngang tiến bước vì sự tồn vong của đất Việt, con người Việt Nam.
Họ rất dũng cảm, nhưng theo tôi nghĩ họ cần thêm một chiến thuật nữa là:
Công khai chửi thẳng vào mặt bọn cộng sản, chửi vào mặt cha mẹ, vợ con và những thân nhân Việt cộng, Việt gian để áp đảo tinh thần họ, làm nhục ý chí họ.
Dù biết rằng chửi không phải là hành động văn hóa, nhưng khi đối diện với bọn ngu ngốc, tàn bạo người dân không đủ sức để đương đầu, vì vậy cần phải có thêm chiến thuật hỗ trợ là chửi thẳng vào mặt bọn họ và gia đình họ, để làm nhục họ, để buộc họ phải chùng bước.
Hiện đã có những trí thức như Giáo sư Tương Lai, nguyên Viện Trưởng Viện Xã Hội Học Việt Nam, kiêm Tổng Biên Tập Tạp Chí Xã Hội Học khi ông trả lời nhà báo Mặc Lâm về lời phát biểu của tên Đinh Thế Huynh, Ủy Viên Bộ Chinh Trị, Thường Trực Ban Bí Thư Trung Ương Đảng, khi tên nầy đề nghị “phải xây dựng văn hóa khinh bỉ”. Giáo sư Tương Lai đã chửi thẳng vào mặt tên Ủy Viên Bộ Chính Trị nầy.
“Tôi cho câu đó là câu nói ngu xuẩn, bởi vì sao? Thực ra việc gì mà phải kêu gọi nền văn hóa khinh bỉ. Bản thân người ta đã khinh bỉ lắm rồi. Cái người phải móc tiền ra khi đi trên đường để dúi cho công an thì người ta đã coi cái đối tượng mà mình ném đồng tiền vào mặt hắn hay dúi vào tay hắn với một thái độ cung kính hay sợ sệt chăng nữa nhưng thằng nhận cũng như người ném ra đều biết rằng ‘khinh nhau như mẻ’.” (trích trong Sổ Tay Thường Dân của Tưởng Năng Tiến, Người Dân số 314).
Giáo sư Tương Lai chửi tên Ủy Viên Bộ Chinh Trị Đinh Thế Huynh là ngu xuẩn, thì làm gì nhau?
Cùng trong bài báo nầy có đoạn: “Từ nông thôn ông ấy bảo thằng xã nó ăn được thì tại sao tao không ăn được? Thằng huyện bảo thằng tỉnh nó ăn được tại sao tao không ăn được? Thằng tỉnh bảo Bộ chinh trị nó còn ăn, thằng Tổng bí thư nó còn ăn tại sao tao không ăn… cái đó nó trở thành nỗi nhục nhã, đó là một sự thật nhưng mà khinh bỉ tham nhũng không thì đấy là đánh chuột vuốt đuôi và là lời nói mị dân”.
Giáo sư Tương lai gọi Tổng Bí Thư đảng cộng sản là “thằng”. Đây là cái dũng của người trí thức, đây cũng là danh dự và sứ mạng của người trí thức trước hiện tình đất nước.
Chửi tuy không tốn nhiều công sức, nhưng hiệu quả không phải là nhỏ. Những dân tộc vùng đông nam Châu Á, nhất là Việt Nam, họ rất coi trọng sĩ diện. Trong văn hóa làng xã, người Việt Nam đặt sĩ diện lên hàng đầu, làm mất sĩ diện, nhất là nơi công cộng, sẽ là mối thù không nhỏ.
Thử nghĩ nếu một tên cán bộ cộng sản hà hiếp, áp bức dân chúng nơi đông người bị đồng bào xúm lại chửi mắng thậm tệ, chắc chắn là hắn chùng bước. Hắn /bọn hắn không thể hành hung nhiều người cùng một lúc.
Cha mẹ hắn biết con mình bị mọi người chửi mắng, chắc cũng bị xấu hổ lây.
Vợ con hắn biết chồng, cha mình bị bà con, làng nước chửi bới, chắc chắn họ bị nhục.
Những nổi nhục đó sẽ dồn nén vào tên xuẩn động, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới hắn, và hắn sẽ chùng bước. Đó là bước khởi đầu cần thiết để hắn hồi đầu lại với dân tộc, bớt được sự hành hung mà hắn giáng lên đồng bào.
Một lợi thế nữa là những tên xuẩn động không dám hành hung người chửi bọn chúng nơi công cộng, vì chúng biết rằng những hành động côn đồ, khuôn mặt côn đồ sẽ hiện lên các trang mạng Facebook chỉ trong vòng vài phút. Trong vài phút cả nước, năm châu bốn bể sẽ thấy khuôn mặt côn đồ của thể chế côn đồ, và sẽ bị nhận loại nguyền rủa. Và họ biết rõ là khi cộng sản sụp đổ họ không còn chổ trốn vì hành vi đàn áp dã man của họ mọi người đều thấy.
Họ nghĩ gì, nêu một hôm con họ đi học về, nói rằng hình của ba bị đăng lên Facebook với không biết bao nhiêu lời nguyền rủa từ mọi người? con họ nghĩ gì về cha mình? Họ có được giấc ngủ yên?.
Chúng ta phải tận dụng những yếu tố chúng ta có để làm họ chùng bước. Từ chùng bước đền lùi bước là một khoảng cách gần và dễ thấy.
Khi họ bắt đầu lùi bước là người tranh đấu tiến bước và sự thành công đang trước mặt.
Họ cố tình hủy hoại văn hoá dân tộc để thay thế vào đó loại văn hoá cộng sản khuyến khích, dạy dỗ con tố cha, vợ tố chồng, con cháu đem cha mẹ ông bà ra đấu tố, loại văn hoá mà dưới lừa trên, trên gạt dưới. Làm ác càng nhiều, càng có nhiều cơ hội leo lên bức thang quyền lực trong hệ thống cầm quyền của cộng sản. Đạo đức cách mạng là vậy
Chúng ta muốn có văn hoá, tôn trọng một xã hội nhân văn, đầy tình tự dân tộc, nhưng hiện tại rất cần thiết có thêm một vũ khí mới để triệt tiêu bọn cộng sản, đó là mọi người cùng lên tiếng chửi bọn cộng sản, chửi dai dẳng, chửi cay đắng, chửi thậm tệ, chửi tàn mạt để họ thấy rằng xã hội không chấp nhận họ, xã hội nguyền rủa họ, xã hội khinh miệt họ và gia đình, tổ tiên họ, để họ sớm ăn năn, hối cải để đồng hành với dân tộc, xây dựng lại đất nước. Chỉ chửi cộng sản và chửi tới bao giờ không còn nó nữa.
Nếu đồng loạt chửi cộng sản thì những người thờ ơ thấy thêm được rằng bọn cộng sản là bọn phi nhân, phi nghĩa bị đồng bào chửi bới, nguyền rủa. Người thờ ơ sẽ thấy thêm ánh sáng, sức mạnh của chính nghĩa, họ mạnh dạn hơn, và có thể họ sẽ bắt đầu đồng hành, hoặc ít nhất là hổ trợ cho cuộc tranh đấu chung nầy.
Sau khi cộng sản sụp đổ mọi người chúng ta trở lại cuộc sống nhân bản, văn hóa của dân tộc để Việt Nam cùng sánh vai, ngưỡng cao mặt cùng thế giới, để Nhật Bản, Thái Lan, Đài Loan, Singapore, Hàn Quốc, Mã Lai và các nước không còn dựng bản “coi chừng người Việt Nam ăn cắp”. Sản phẩm đó của cộng sản, chúng ta trả lại cho họ.
TS.Nguyễn Ngọc Sẵng
No comments:
Post a Comment