Thursday, June 29, 2017

THỜI SỰ NGÀY MAI

1/ truyền thông chống Trump; và 2/ sự thắng thế của Hoa Kỳ... Đặc biệt là sự gian trá của truyền thông Mỹ trong cuộc chiến Việt Nam.



THỜI SỰ NGÀY MAI 

Kim Nhung Show trên SBTN, phát hình tối Thứ Ba 27, xin xả băng ghi lời ở đây cho những người ở xa không xem được. Chương trình này có hai phần: 
1/ truyền thông chống Trump; và 
2/ sự thắng thế của Hoa Kỳ... Đặc biệt là sự gian trá của truyền thông Mỹ trong cuộc chiến Việt Nam.

KN: Kim Nhung xin kính chào quý khán thính giả của tiết mục Thời Sự Ngày Mai trong Kim Nhung Show trên hệ thống truyền hình SBTN với chuyên gia kinh tế Nguyễn-Xuân Nghĩa. Tiết mục có mục tiêu trình bày các chủ đề nằm bên dưới thời sự trước mắt hầu chúng ta cùng hiểu được những gì có thể xảy ra ngày mai. Kim Nhung xin kính chào ông Nghĩa và xin đi vào chủ đề kỳ này.

KN 1: Mở đầu vào chương trình tuần này, Kim Nhung xin được hỏi ông Nghĩa về chuyện trước mắt là vì sao xã hội Hoa Kỳ lại có vẻ bị khủng hoảng khi đảng Dân Chủ chưa định hình ra bản chất và mục tiêu mà truyền thông báo chí lại toàn thời tấn công Chính quyền và cá nhân Tổng thống Donald Trump như một kẻ thù cần tiêu diệt vậy?
NXN 1: - Quý khán thính giả đều biết tiết mục này không là bình luận thời sự mà chỉ tìm hiểu về những gì có thể xảy ra ngày mai, nhưng câu hỏi của cô Kim Nhung đáng cho ta suy ngẫm. Trước hết, vì kinh tế cũng là chính trị mà chính trị cũng là kinh tế ta cần nhìn vào thực tế phũ phàng của xã hội dân chủ nhất là Hoa Kỳ. 

- Thay đổi khoa học kỹ thuật và toàn cầu hóa không chừa báo chí. Cụ thể là từ năm 1990 tới năm tranh cử 2016, hệ thống báo chí Mỹ sa thải 59,5% nhân lực trong 26 năm. Hiện tượng toàn cầu hóa không chỉ làm thợ thuyền mất việc mà cũng làm nhà báo điêu đứng nếu không đổi tay nghề qua phương thức điện tử, Online. Phương thức đó đòi hỏi tin tức dồn dập, cực nóng vào giờ cao điểm và hấp dẫn làm đông người xem nên hút thêm quảng cáo! 

- Thứ hai, truyền thông hay kỹ nghệ giải trí cũng chỉ là kinh doanh kiếm lời: Jeff Bezos của hệ thống Amazon đã mua tờ Washington Post với giá 250 triệu như một ngả đầu tư. Cũng vì tờ WAPO lỗ lã nên rơi vào tay Bezos từ năm 2013, và từ nay phải là tờ báo có lời nhờ quảng cáo qua số bán. Microsoft có kết hợp với truyền hình NBC để lập ra MSNBC cũng vì nhu cầu đó. Tỷ phú Brian L. Roberts của Comcast và hệ thống NBC cũng vậy. Truyền hình ABC là một vệ tinh của đại tổ hợp giải trí The Dysney Company vì mục tiêu doanh lợi. 

- Thứ ba, loại doanh gia ấy biết đếm. Họ thấy bà Hillary Clinton bên Dân Chủ hơn ông Trump bên Cộng Hòa gần ba triệu phiếu mà nhiều thành phần bỏ phiếu Dân Chủ là giới có học, có tiền và có văn hóa phóng túng trong khi cử tri của ông Trump là dân nghèo hay trung lưu thấp trong các tiểu bang lạc hậu hơn ở giữa. Vì vậy, với kỹ nghệ truyền thông và giải trí, đối tượng cần phục vụ là quần chúng bên Dân Chủ. Họ phục vụ bằng cách bươi móc, tiết lộ và loan tin giật gân về ông Trump nên tạo ra không khí nội chiến trong nước Mỹ. Tôi có theo dõi và rất nản vì loại truyền thông và giải trí ấy quá nhàm với cùng luận điệu mà thiếu thông tin đầy đủ và trung thực trong nhiều lãnh vực khác. Chiến lược kinh doanh ấy đang gieo họa cho nước Mỹ và gây phản tác dụng cho đảng Dân Chủ. 

- Nhân đây ta cũng có thể nói về một chuyện cũ của truyền thông liên quan đến Việt Nam.

KN 2: Chắc là quý KTG đã thấy ông Nghĩa không chỉ có trí nhớ mà còn nhìn ra mối liên hệ giữa các vấn đề tưởng như khác biệt để giải thích ra nhiều chuyện lạ! Thưa ông Nghĩa, chuyện cũ của truyền thông Mỹ liên quan đến Việt Nam là gì?
NXN 2: - Chúng ta đều biết trong cuộc chiến Việt Nam, vụ Việt cộng Tổng tấn công Mậu Thân 1968 nhân dịp hưu chiến ngày Tết là bước ngoặt khiến một chiến thắng quân sự và chính trị tại Việt Nam lại gây thất vọng tại hậu phương Hoa Kỳ làm Chính quyền Tổng thống Lyndon Johnson tuyệt vọng. Sử Mỹ viết rằng nhà báo Walter Cronkite (1916 - 2009), được gọi là “tiếng nói đáng tin nhất”, có góp phần cho sự xoay chuyển tâm lý đó sau khi bay qua quan sát tình hình tại Huế. Sự thật lại không như vậy. 

- Conkrite không vào Huế giữa cơn giao tranh và chưa biết gì về vụ tàn sát thảm khốc tại Huế mà chỉ tới phi trường Phú Bài gặp Tư lệnh phó Lực lượng Hoa Kỳ tại Việt Nam là Tướng Creighton Abrams và nói tới lời phát biểu của viên đại tướng này, rằng “chúng ta không thể thắng trong trận chiến đốn mạt này nên phải nghĩ tới việc rút lui trong danh dự”. Lịch sử viết rằng việc đó khiến Johnson mất tinh thần. Sự thật nó còn đốn mạt hơn vậy. 

- Tôi quen một sĩ quan Thủy quân Lục chiến Hoa Kỳ là Richard Botkin, nay là cấp điều hành tổ hợp đầu tư Morgan Stanley. Ông Botkin là tác giả rồi nhà sản xuất phim "Ride the Thunder" mà tôi phỏng vấn cuối năm 2013 để giới thiệu trên tờ Xuân Việt Báo năm 2004. Cuốn phim đó có sự tham dự của nghệ sĩ Kiều Chinh trong phần sản xuất và nói về chiến công rực rỡ của Thủy quân Lục chiến Việt Nam và Hoa Kỳ trong Mùa Hè Đỏ Lửa tại Quảng Trị năm 1972, với vai trò của Trung tá Lê Bá Bình mà ông Botkin đã gặp. 

KN 3: Kim Nhung đã quen với cách nhìn bất ngờ của ông Nghĩa mà vẫn giật mình khi ông nói sự thật nó còn đốn mạt hơn vậy về những phát biểu của nhà báo kỳ cựu Walter Conkrite như người làm tâm lý dân Mỹ xoay chiều. Xin ông Nghĩa trình bày thêm cho khán thính giả của chúng ta cùng rõ về sự thật này.
NXN 3: - Tuần qua, ông Botkin vừa tìm ra một sự thật khác. Tới Việt Nam giữa vụ Mậu Thân, ngày 14 Tháng Hai năm 1968 - vụ đó khởi sự ngày 31 Tháng Giêng - Walter Conkrite đã tìm hiểu và tường thuật từ khách sạn Caravelle tại Saigon về cho truyền hình Mỹ sáu nhận định then chốt sau đây về tình hình tại chỗ: 

1/ quan trọng và đơn giản nhất, Việt Cộng đại bại về quân sự;
2/ chiến dịch là một vụ tự sát;
3/ nếu họ muốn cố thủ trong các thành phố làm khởi điểm thương thuyết thì họ đã thất bại;
4/ Quân lực VNCH chiến đấu anh dũng hơn dự đoán của mọi người;
5/ mà không hề có lính miền Nam đào ngũ như cộng sản tuyên truyền;
6/ và dân chúng không nổi lên ủng hộ quân cộng sản như cộng sản đã tưởng hay trông đợi. 

Điều ly kỳ nhất mà ông Botkin vừa tìm ra là đoạn phim đó lại không được CBS trình chiếu! Những ai tại Mỹ đã quyết định gạt bỏ sự thật ấy, vì lý do gì? Cho nên ngày nay, ta có còn ngạc nhiên về truyền thống gian trá của truyền thông Mỹ hay chăng? 

KN: Kim Nhung và nhiều người có được xem cuốn phim Ride the Thunder của ông Richard Botkin mà không ngờ ông ta tiếp tục khai quật lại lịch sử để làm rõ sự thật về cuộc chiến Việt Nam dù ông chỉ nhập ngũ từ năm 1985, 10 năm sau khi cuộc chiến đã ngã ngũ. Khi nhớ lại lịch sử thật thì chúng ta sẽ chẳng ngạc nhiên về những gì đang xảy ra trước mắt qua cách tường thuật của truyền thông Hoa Kỳ. Sau phần thông tin thương mại, Kim Nhung xin trở lại đề tài kỳ này của Thời Sự Ngày Mai… Xin quý vị đừng rời máy.

Thông tin Thương mại

KN: Kim Nhung xin cám ơn kinh tế gia Nguyễn-Xuân Nghĩa vẫn tiếp tục tìm hiểu và phơi bày mặt trái của sản phẩm truyền thông mà khán giả cứ tiếp nhận như là sự thật. Chúng ta mong rằng phát giác mới đây của ông Richard Botkin sẽ trả lại sự thật về cuộc chiến cho các thế hệ về sau hết bị lầm lạc nữa. Và các thế hệ về sau của chúng ta cũng tìm kiếm thêm để không ai quên việc Việt Cộng đã tàn sát thường dân tại Huế trong trận Mậu Thân 1968. Người Mỹ có thể quên chuyện ấy chứ công lý và đạo đức vẫn đòi hỏi là chính người Việt phải biết và nói ra…

KN 4: Trở lại Thời Sự Ngày Mai, thưa ông Nghĩa, ông thấy chúng ta nên chú ý tới những biến cố gì khả dĩ sẽ trở thành thời sự sau này?
NXN 4: - Dư luận nông cạn và truyền thông vô lại của Mỹ không nhắc tới chứ tôi thấy có hai biến động thật sự sẽ có ảnh hưởng lâu dài. Thứ nhất là nội chiến trong thế giới Hồi giáo đang ngã ngũ, nên nạn khủng bố Hồi giáo sẽ giết dân Hồi giáo nhiều hơn mà không thể phát triển ra ngoài. Thứ hai là trào lưu khủng bố đó lại giúp các nước Đông Nam Á sát cánh với nhau và gây bất lợi cho Bắc Kinh mà tạo lợi thế cho Hoa Kỳ!

KN 5: Xưa nay, Kim Nhung vẫn thấy ông Nghĩa có khuynh hướng bi quan và thường tiên báo chuyện xấu để chúng ta tự chuẩn bị mà khỏi bị bất ngờ. Hình như là lần này Kim Nhung lại bị bất ngờ về tinh thần lạc quan của chuyên gia kinh tế Nguyễn-Xuân Nghĩa! Xin đề nghị ông giải thích cho chuyện đó trong Thời Sự Ngày Mai.
NXN 5: - Nước Mỹ quá trẻ và truyền thông quá nông cạn nên làm dân Mỹ tưởng thế giới Hồi giáo là một khối thống nhất. Sự thật là Hồi giáo có hai hệ phái chính là Sunni và Shia, đa số là Sunni, chưa kể nhiều nhánh nhỏ khác mà coi nhau như kẻ thù. Thứ hai, đạo Hồi phát triển qua nhiều quốc gia và bao gồm nhiều sắc tộc, tại Trung Đông thì có người Á Rập, Ba Tư, Thổ và Kurd. Tới Đông Nam Á thì còn các sắc tộc khác. Khi trào lưu khủng bố Hồi giáo lan rộng hơn 20 năm trước với cao điểm là vụ 911 tại Hoa Kỳ vào năm 2001 thì đấy là thành tích của Osama bin Laden, dân Á Rập thuộc nhánh cực đoan nhất trong hệ phái Sunni và lãnh đạo lực lượng Al-Qaeda. 

- Nhưng từ Al-Qaeda, một lực lượng cực đoan hơn đã xuất hiện là Daesh hay Nhà nước Hồi giáo ISIS, với tham vọng tái lập một Đế chế Hồi giáo và còn tấn công Al-Qaeda. Họ là dân Á Rập thuộc hệ phái Sunni, có cơ sở tại Syria và một phần của Iraq. Lực lượng này đang có vẻ bành trướng tới Trung Á qua Đông Nam Á. Nhưng đấy là một trận nội chiến trong thế giới Hồi giáo vì thứ nhất Đế chế Hồi giáo ấy đang co cụm, không thể giữ được đất Mosul tại Iraq và thủ phủ là Raqqa tại Syria thì bị tấn công từ hai ba phía: từ chế độ Bashar al-Assad do Nga và Iran yểm trợ, từ Lực Lượng Dân Chủ Syria gồm dân Kurd và Á Rập do Hoa Kỳ yểm trợ và từ xứ Iran của người Ba Tư theo hệ phái Shia. Cho nên, sự hình thành của Đế chế Hồi giáo trên một lãnh thổ thống nhất chỉ là chuyện hão huyền!

KN 6: Đã vậy thì ngay trong khối Á Rập Hồi giáo cũng có rạn nứt khi Vương quốc Qatar vừa bị năm sáu nước Á Rập khác cô lập và phong tỏa. Thưa ông có phải như vậy không?
NXN 6: - Sự thật còn tệ hơn vậy vì ngoài mâu thuẫn và xung đột giữa hai hệ phái Sunni và Shia thì trong hệ phái Sunni cũng có tranh chấp vì quyền lợi quốc gia và vì mối quan hệ với xứ Iran theo hệ phái Shia và xứ Syria theo hệ phái Allawites gần với hệ phái Shia. Nhìn trên toàn cảnh thì ta thấy Đế chế Hồi giáo Daesh hay ISIS bị chặn thì Iran theo hệ phái Shia đang bành trướng với sự yểm trợ của Liên bang Nga để ra tới Địa Trung Hải, là điều chưa hề có từ 23 thế kỷ. Nhưng Hoa Kỳ với Chính quyền Trump và các nước Á Rập Hồi giáo ôn hòa lại không dung túng chuyện đó nên sẽ khoanh vùng cho các hệ phái này tiêu diệt lẫn nhau!

KN 7: Khi ấy, chúng ta nhìn qua Đông Nam Á là phần thứ nhì của đề tài kỳ này khi ông Nghĩa cho rằng trào lưu khủng bố Hồi giáo lại giúp các nước Đông Nam Á sát cánh với nhau và gây bất lợi cho Bắc Kinh mà tạo lợi thế cho Hoa Kỳ! Thưa ông Nghĩa, Thời Sự Ngày Mai sẽ là gì ở nơi đó?
NXN 7: - Truyền thông Mỹ chỉ nhắm vào việc mạt sát ông Trump cho hả mà ít nói gì đến sự kiện tuần qua ba nước Đông Nam Á là Mã Lai Á, Nam Dương và Phi Luật Tân, là Malaysia, Indonesia và Philippines đã san bằng nhiều xung khắc để cùng tảo thanh hai khu vực nhạy cảm là biển Sulu và biển Celebes nhằm tiêu diệt mầm mống khủng bố của lực lượng Nhà nước Hồi giáo ISIS ở nơi đó. Thứ hai, chiến dịch truy lùng tiến hành khi Hoa Kỳ lặng lẽ giúp Phi Luật Tân vây bủa và tấn công thị trấn Marawi của quân khủng bố trên đảo Mindanao tại miền Nam của Phi Luật Tân. Thứ ba, nhìn ra ngoài thì khi có bài toán an ninh trong khu vực, các nước Đông Nam Á, từ Singapore tới Mã Lai hay Thái Lan, Phi, Nam Dương, và cả Việt Nam lại trông cậy vào Hoa Kỳ, hoặc Nhật hay Úc, chứ không ai nhờ tới Bắc Kinh! 

- Tức là câu lạc bộ kinh tế của 10 nước trong Hiệp hội ASEAN có thể nói chuyện làm ăn với nhau hay với Trung Cộng, chứ khi an ninh bị đe dọa thì họ vẫn cần Hoa Kỳ, siêu cường duy nhất có thể bảo vệ dòng hải lưu và các eo biển sinh tử cho cả khu vực. Khác với Chính quyền Obama, Chính quyền Trump nói và làm cho thế lực của Mỹ trong khu vực trọng yếu này tại Đông Á. Vì vậy, cùng với chiến lược mới của Hoa Kỳ tại Trung Đông và Afghanistan, ta không nên quên cục diện Đông Nam Á và mâu thuẫn vừa qua giữa Bắc Kinh với Hà Nội khi Tướng Phạm Trường Long của Quân ủy Trung ương Bắc Kinh giận dữ bỏ về sớm! Có chuyện gì rất lạ đang xảy ra trong khu vực này mà truyền thông thổ tả của Hoa Kỳ lại ít nhắc tới! 

KN: Thưa quý vị, khi ông Nghĩa vạch ra bối cảnh rộng lớn ấy có lẽ ta hiểu ra chiến lược Hoa Kỳ tại Syria, Iraq hay Afghanistan qua tới Đông Nam Á trong khi dư luận chỉ tập trung chú ý vào chuyện ông Trump. Hình như ông Nghĩa đang trình bày những yếu tố then chốt của cả thế giới để ta khỏi bị bất ngờ. Kim Nhung xin kính chào tạm biệt và xin hẹn quý thính giả kỳ tới của Thời Sự Ngày Mai, cũng vào ngày giờ này trên đài truyền hình SBTN.

Tuesday, June 27, 2017

Tỏi với Sức Khỏe

Công dụng của Tỏi với sức khỏe đang là đề tài hấp dẫn của các nhà dinh đưỡng cũng như y tế. Với công chúng thì phong trào dùng tỏi để tăng cường sức khỏe cũng khá phổ biến.


Tỏi với Sức Khỏe.
Bác sĩ Nguyễn Ý Đức

Kết quả nghiên cứu công dụng tỏi với bệnh tật
Qua nhiều nghiên cứu khoa học và qua kinh nghiệm xử dụng của dân chúng, thì tỏi không những là một thực phẩm ngon mà còn có nhiều công dụng gíup việc trị bệnh. Xin nhắc lại là vào năm 1951, hai nhà hóa học Thụy sĩ Arthur Stoll và Ewald Seebeck đã tìm ra hóa chất chính của tỏi là chất Alliin và men Allinase. Hai chất này được giữ riêng rẽ trong tế bào tỏi và đóng góp vai trò quan trọng trong các công dụng y học của tỏi.

1-Tỏi và cholesterol.

Quan sát dân chúng vùng Địa Trung Hải, các nhà nghiên cứu thấy họ rất ít bị các bệnh về tim mạch mặc dù họ ăn nhiều thịt động vật và uống nhiều rượu vang. Nhiều người cho là do ảnh hưởng của rượu vang. Nhưng các bác sĩ ở địa phương thì cho là do uống rượu và ăn nhiều tỏi. Sự kiện này thúc đẩy các chuyên viên của Đại Học Western Ontario, Canada, để tâm nghiên cứu và họ kết luận rằng một dân tộc càng ăn nhiều tỏi thì bệnh tim mạch càng ít. Bằng chứng là dân Triều Tiên ăn nhiều tỏi và họ cũng ít bị bênh tim. Nhiều khoa học gia bèn nghiên cứu tương quan giữa tỏi và bênh tim ở súc vật trong phòng thí nghiệm. Họ đều thấy là tỏi làm chậm sự biến hóa của chất béo trong gan, khiến gan tiết ra nhiều mật, đồng thời cũng lấy bớt mỡ từ thành động mạch.

Các bác sĩ H.C. Bansal và Arun Bordia ở Ấn Độ nhận thấy khi ăn bơ với tỏi, cholesterol trong máu đã không lên cao mà còn giảm xuống. Năm 1990, nghiên cứu do bác sĩ F.H. Mader ở Đức cho hay, nếu mỗi ngày ăn vài nhánh tỏi thì cholesterol sẽ giảm xuống tới 15%. Một nghiên cứu tương tự ở Đại học Tulane, New Orleans do bác sĩ Ạ K. Jain thực hiện năm 1993 cho thấy người có cholesterol cao, khi dùng tỏi một thời gian, thì cholesterol giảm xuống được 6%. Đó là một sự giảm đáng kể. Bác sĩ Benjamin Lau, Đại Học Loma Linda, California cho biết tỏi giúp chuyển cholesterol xấu LDL thành cholesterol tốt HDL.

Còn bác sĩ Myung Chi của Đại Học Lincoln ở Nebraska chứng minh là tỏi làm hạ cholesterol và đường trong máu. Một câu hỏi được nêu lên là tỏi có làm giảm cholesterol ở người có mức độ trung bình không? Các nhà nghiên cứu cho là tỏi có một vài ảnh hưởng, nhưng nếu cholesterol cao thì tác dụng của tỏi tốt hơn. Có bác sĩ còn cho là tỏi công hiệu hơn một vài âu dược hiện đang được dùng để chữa cholesterol cao trong máu. Do hạ thấp cholesterol trong máu, tỏi có thể ngăn ngừa nguy cơ một số bệnh tim. Đã có nhiều bằng chứng rằng cholesterol trong máu lên cao là nguy cơ đưa tới các bệnh vữa xơ động mạch và kích tim.
2-Tỏi và sự đông máu

Tỏi có tác dụng ngăn sự đóng máu cục, một nguy cơ của kích tim và tai biến động mạch não. Máu cục gây ra do sự dính chùm của tiểu cầu mỗi khi có dấu hiệu cơ thể bị thương để ngăn ngừa băng huyết Trong tỏi có chất Ajoene mà bác sĩ Eric Block, Đại học Nữu Ước, khám phá ra. Theo ông ta, chất này có công hiệu như Aspirin trong việc làm giảm sự đóng cục của máu, lại rẻ tiền mà ít tác dụng phụ không muốn. Điều này cũng phù hợp với nhận xét của bác sĩ I.S. Menon là ở miền nam nước Pháp, khi ngựa bị máu đóng cục ở chân thì nông gia đều chữa khỏi bằng cách cho ăn nhiều tỏi và hành. Bệnh viện Hải quân Hoa Kỳ trong trại Pendleton, California, cũng công bố là tỏi có chất ngừa đông máu do đó có thể làm máu lỏng và ngăn ngừa tai biến động mạch não, kích tim vì máu cục. Ngay cả ông tổ của nền y học cổ truyền Ấn Độ Charaka cũng ghi là " tỏi giúp máu lưu thông dễ dàng, làm tim khỏe mạnh hơn và làm con người sống lâu. Chỉ vì mùi khó chịu của nó chứ không thì tỏi sẽ đắt hơn vàng".

Các nhà thảo mộc học xưa kia cũng nói là tỏi làm máu loãng hơn.Tác dụng này diễn ra rất mau, chỉ vài giờ sau khi dùng tỏi. Chưa có trường hợp nào trong đó ăn nhiều tỏi đưa đến máu loãng rồi băng huyết, vì tỏi chỉ làm máu loãng tới mức bình thường thôi.

3-Tỏi và cao huyết áp

Tỏi được dùng để trị bệnh cao huyết áp ở Trung Hoa từ nhiều thế kỷ trước đây. Bên Nhật Bản, giới chức y tế chính thức thừa nhận tỏi là thuốc trị huyết áp cao. Năm 1948, bác sĩ F.G. Piotrowski ở Geneve làm thế giới ngạc nhiên khi ông tiết lộ kết quả tốt đẹp khi dùng tỏi để trị cao huyết áp. Theo ông ta, tỏi làm giãn mở những mạch máu bị nghẹt hay bị co hẹp, nhờ đó máu lưu thông dễ dàng và áp lực giảm.

Các nghiên cứu ở Ấn Độ, Gia Nã Đại, Đức cũng đưa đến kết quả tương tự. Nhà sinh học V. Petkov thực hiện nhiều nghiên cứu ở Bulgarie cho hay tỏi có thể hạ huyết áp tâm thu từ 20-30 độ, huyết áp tâm trương từ 10 tới 20 độ.

4-Tỏi và cúm

Trong các dịch cúm vào đầu thế kỷ trước, dân chúng đã dũng tỏi để ngăn ngừa sự lan tràn của bệnh này. Y học dân gian nhiều nước đã chữa cảm cúm bằng cách thoa tỏi tươi mới cắt vào bàn chân. Trong dịch cúm ở Nga Sô Viết năm 1965, dân Nga đã tiêu thụ thêm trên 500 tấn tỏi để ngừa cúm. Trước đó, vào năm 1950, một bác sĩ người Đức đã công bố là tinh dầu tỏi có khả năng tiêu diệt một số vi sinh có hại mà không làm mất những vi sinh vật tốt trong cơ thể. Bác sĩ Tarig Abdullah ở trung tâm nghiên cứu tại Tampa, Florida, công bố năm 1987 là tỏi sống và tỏi chế biến đều làm tăng tính miễn dịch của cơ thể với vi trùng, ngay cả HIV và làm giảm nguy cơ vài bệnh ung thư. Cá nhân ông ta đã liên tục dùng mấy nhánh tỏi sống mỗi ngày từ năm 1973 và chưa bao giờ bị cảm cúm.

Từ năm 1950, bác sĩ J. Klosa bên Đức đã dùng tỏi để chữa lành những bệnh đau cuống họng, sổ mũi, ho lạnh. Ông ta vừa cho bệnh nhân uống vừa ngửi tinh dầu tỏi. Theo ông ta, đó là nhờ chất Alliin trong tỏi. Trong bệnh cảm cúm, bệnh nhân thường sưng cuống phổi, bị ho, sổ mũi. Bác sĩ Irvin Ziment, California, nhận thấy tỏi có thể làm giảm những triệu chứng trên, làm bệnh nhân bớt ho, long đàm, thở dễ dàng và không bị nghẹt mũi. Theo vị thầy thuốc này thì vị hăng cay của tỏi kích thích bao tử tiết ra nhiều dịch vị chua; dịch vị này chuyển một tín hiệu lên phổi khiến phổi tiết ra nhiều dung dịch lỏng làm long đờm và đưa ra khỏi phổi. Các bác sĩ bên Ba Lan trước đây dùng tỏi để trị bênh suyễn và viêm phổi ở trẻ em
5-Tỏi và ung thư

Hiện nay đang có nhiều nghiên cứu coi xem tỏi có công dụng trị ung thư ở người như kết quả nhận thấy ở vật trong phòng thí nghiệm. Từ năm 1952, các khoa học gia Nga Sô Viết đã thành công trong việc ngăn chặn sự phát triển của một vài tế bào ung bướu ở chuột.Thí nghiệm ở Nhật Bản cho hay tỏi có thể làm chậm sự tăng trưởng tế bào ung thư vú ở loài chuột và tỏi có chất oxy hóa rất mạnh để ngăn chặn sự phá tế bào do các gốc tự do gây ra. Tại viện Ung Thư M.D. Anderson Houston, các bác sĩ đã cứu một con chuột khỏi bị ung thư ruột già bằng cách cho uống chất Sulfur trong tỏi. Được biết viện Ung Thư Quốc Gia Hoa Kỳ đang đặt trọng tâm vào việc nghiên cứu khả năng trị bệnh ung thư của hóa chất sulfur này. Nghiên cứu tại Sloan Kettering Memotial Medical Center cho hay nước chiết của tỏi có thể ngăn chặn sự tăng trưởng tế bào ung thư nhiếp tuyến. Nghiên cứu tại Đại Học Pen State cho hay khi nấu tỏi bằng microwave oven thì khả năng chống ung thư giảm đi. Tác giả nghiên cứu, giáo sư Kun Song đề nghị trước khi nấu nên cắt tỏi và để ra không khí mươi phút thì giữ được khả năng này.

6-Tỏi như thuốc kháng sinh
Từ lâu, dân chúng tại nhiều quốc gia trên thế giới đã dùng tỏi để chữa một số bệnh gây ra do vi khuẩn như kiết lỵ, bệnh tiêu chẩy, bệnh thương hàn, viêm cuống họng, mụn nhọt ngoài da, thối tai và tỏi được gọi là thuốc kháng sinh dân tộc. Trong hai thế chiến, tỏi được dùng để chữa vết thương cho binh sĩ tại chiến trường. Người ta cũng dùng tỏi để trị vết thương do côn trùng, rắn cắn. Nông dân, thợ săn đều mang theo tỏi phong hờ khi bị các sinh vật này cắn thì tự chữa. Năm 1858, nhà bác học Pháp Louis Pasteur đã chứng minh được công dụng diệt vi khuẩn của tỏi. Năm 1944, nhà hóa học Chester J. Cavallito, làm việc cho Winthrop Chemical Company ở Hoa Kỳ, đã phân tích được hóa chất chính trong tỏi có công dụng như thuốc kháng sinh. Đó là chất Allicin, chỉ có trong tỏi chưa nấu hay chế hóa. Kháng sinh này mạnh bằng 1/5 thuốc Penicilin và 1/10 thuốc Tetracycline, có tác dụng trên nhiều loại vi khuẩn, xua đuổi hoặc tiêu diệt nhiều sâu bọ, ký sinh trùng, nấm độc và vài loại siêu vi trùng. Theo nhiều nghiên cứu, Allicin có tác dụng ức chế sinh trưởng vi khuẩn nhiều hơn là diệt chúng. Nói một cách khác, chất này không giết vi khuẩn đã có sẵn mà ngăn chặn sự sinh sôi, tăng trưởng và như vậy có thể ngừa bệnh, nâng cao tính miễn dịch, làm bệnh mau lành.

Nghiên cứu tại Brazil năm 1982 đã chứng minh là nước tinh chất của tỏi có thể chữa được nhiều bệnh nhiễm độc bao tử, do thức ăn có lẫn vi khuẩn, nhất là loại Salmonella. Các nghiên cứu tại Đại Học California ở Davis cũng đưa đến kết luận tương tự. Ngoài ra, tỏi cũng được dùng rất công hiệu để trị bệnh sán lãi, giun kim, các bệnh nấm ngoài da. Một nhà nghiên cứu đã hào hứng tuyên bố rằng " tỏi có tác dụng rộng rãi hơn bất cứ loại kháng sinh nào hiện có. Nó có thể diệt vi trùng, nấm độc,siêu vi trùng, ký sinh trùng lại rẻ tiền hơn, an toàn hơn vì không có tác dụng phụ và không gây ra quen thuốc ở vi trùng". Giáo sư Arthur Vitaaen, đoạt giải Nobel, cũng đồng ý như vậy. Do đó ta không lấy làm lạ là trong thế chiến thứ nhất, các bác sĩ Anh quốc đã dùng tỏi để chữa vết thương làm độc. Thực tế ra, tỏi được dùng với những nhiễm độc nhẹ, không nguy hiểm tới tính mạng. Chứ còn nhiễm trùng cấp tính mà lại trầm trọng thì kháng sinh âu dược vẫn công hiệu hơn và tác dụng mau hơn.

7-Tỏi với tuổi thọ.

Theo dân chúng vùng Ukraine, ngâm nửa kí tỏi cắt hay giã nhỏ bỏ vào nước vắt của 25 quả chanh, để qua đêm rồi mỗi ngày uống một thìa pha với nước lạnh, trong hai tuần sẽ thấy trẻ khỏe ra. Các nhà văn Ukraine tán là nếu uống thường trực thì con người sẽ cảm thấy trẻ trung. Nhiều vị cao niên Việt Nam ta đang có phong trào uống rượu ngâm với tỏi, tin tưởng là sẽ được cải lão hoàn đồng.

Một bài thuốc Rượu Tỏi được truyền tụng là tìm thấy từ mộ cô Ai Cập đang rất phổ biến. 40 gr Tỏi khô thái nhỏ ngâm trong 100 ml rượu lúa mới. Mười ngày sau có thể dùng được, ngày hai lần sáng và tối, mỗi lần 45 giọt. Ở vùng Balkan, số người thọ trên 100 tuổi rất cao và được giải thích là họ nhai nhiều nhánh tỏi mỗi ngày. Ngoài ra, Tỏi còn một số công dụng khác như: Nhà thiên nhiên học La Mã Pliny viết rằng tỏi mà đưa cay với rượu vang thì con người làm tình rất điệu nghệ. Do đó dân chúng La Mã ăn nhiều tỏi coi đó là thuốc kích dâm, gợi tình. Nghiên cứu mới đây ở loài chuột cho thấy tỏi có thể có tác dụng tốt trên não bộ, tăng trí nhớ và có thể nâng cao tuổi thọ. Theo bác sĩ Paavo Airola, một nhà chuyên môn dinh dưỡng tại Phoenix, Arizona, tỏi với các hóa chất sulfur của nó, có thể chữa được bệnh trứng cá, bệnh khí thũng phổi làm khó thở, khó tiêu bao tử, táo bón, cảm lạnh. Các nghiên cứu của bác sĩ D Sooranna và I Das bên Luân đôn cho hay dùng tỏi khi mang thai có thể làm giảm nguy cơ tiền sản giật , (cao huyết áp và đạm chất trong nước tiểu ) và làm tăng sức nặng của trẻ chậm lớn. Và cuối cùng là một nghiên cứu ở Monnel Chemical Senses Center, Philadelphia, cho hay khi mẹ ăn tỏi, con sẽ bú sữa mẹ lâu hơn và nhiều hơn vì tỏi làm tăng khẩu vị em bé.

Kết luận.

Công dụng của Tỏi với sức khỏe đang là đề tài hấp dẫn của các nhà dinh đưỡng cũng như y tế. Với công chúng thì phong trào dùng tỏi để tăng cường sức khỏe cũng khá phổ biến. Tuy nhiên cho tới nay các tổ chức y tế cũng chưa chính thức ủng hộ ý kiến sử dụng tỏi trong việc trị bệnh vì các kết quả nghiên cứu không đủ sức thuyết phục. Và lại kết quả nghiên cứu hiện nay đều có tính cách cá nhân với mục đích thông tin học hỏi và đa số dựa trên quan sát dịch tễ. Cho nên ngoài tác dụng diệt vi khuẩn của chất allicin, các nhà nghiên cứu cũng chưa xác định công dụng của nhiều hóa chất khác trong Tỏi. Trên thị trường có bán sản phẩm Tỏi chế biến dưới nhiều hình thức khác nhau. Vì chỉ là chất bổ sung dinh dưỡng nên các sản phẩm này không được coi là thuốc, không đặt dưới sự kiểm soát của cơ quan điều hành dược phẩm. Do đó món hàng không bị soi mói về thành phần cấu tạo, sự tinh khiết và có thể bầy bán tự do miễn là không quảng cáo khả năng trị bệnh. Cho nên sử dụng tỏi như một chất dinh dưỡng, một gia vị thực phẩm,giúp cho sức khỏe có lẽ là khôn ngoan, chứ chẳng nên coi tỏi như một môn thuốc trị bệnh này bệnh kia mà bỏ qua những phương thức trị liệu đã được y khoa học công nhận. Kết quả các nghiên cứu về công dụng y học của tỏi cần được tìm hiểu thêm để đi đến một sự đồng thuận của giới y khoa học. Và đặc biệt với vị nào đang uống thuốc chống đông máu như aspirin thì nên tham khảo ý kiến bác sĩ gia đình trước khi dùng sản phẩm Tỏi vì thực vật này có tác dụng loãng máu.


Bác sĩ Nguyễn Ý Đức Texas-Hoa Kỳ

Saturday, June 10, 2017

Mặc cảm của sự Dốt Nát & "cái bằng tiến sĩ"
Author: Nguyễn LiệuSource: Khaiphong.net Posted on: 2017-0-10
Bác sĩ TônThất Tùng
Năm 1976, chấm dứt chiến tranh, bác sĩ Tôn thất Tùng, một bác sĩ giỏi, học tại Pháp, kẹt trong kháng chiến, rồi phải phục vụ cho Việt cộng, đã mạnh dạng viết bài báo đề nghị bác sĩ Việt cộng được đào tạo trong chiến tranh, phải thi và học lại. Nếu không học lại hoặc học mà thi không đậu, thì không cho hành nghề vì không đủ tiêu chuẩn của một bác sĩ.
Tôn thất Tùng, một đảng viên cộng sản, cũng phải đợi gần 80 tuổi mới liều mạng nói một sự thật mà đã cắn răng chịu đựng gần hết cuộc đời. Bởi vì chính ông đã chứng kiến đã đào tạo những đảng viên trung kiên, dốt nát trong 6 tháng trở thành bác sĩ y khoa, đáng lẽ phải đào tạo từ 6 năm đến 15 năm sau khi tốt nghiệp trung học.
Tại sao không gọi y tá mà phải gọi bác sĩ. Đó là đặc điểm của ….
Dốt nhất, nghèo nhất, ít suy nghĩ nhất, ngu nhất, là những yếu tố căn bản của đảng viên trung kiên cộng sản. Mác và Engels quan niệm, con người ngu nhất, nghèo nhất là con người trung thành nhất. Giai cấp bần cố nông, công nhân thấp nhất, là giai cấp tiên phong của đảng cộng sản, ngoài ra là những giai cấp phản động, muốn dùng chúng phải cải tạo chúng theo giai cấp tiên phong.
Từ ngày có đảng cộng sản Việt Nam, người có học bị xem là kẻ thiếu trung thành, kẻ phản bội, cho nên lãnh tụ Mao trạch Đông quá mặc cảm dốt nát đã nói thẳng thừng "Trí thức không bằng cục phân". Câu nói đó trở thành một nguyên lý cho đám cán bộ lãnh đạo cộng sản. Câu nói của Mao trạch Đông đó làm cho người lãnh đạo cộng sản tự tin rằng mình có giá trị, có bản lĩnh, có đạo đức cách mạng vô sản, vì mình không phải là trí thức, tức mình hơn cục phân. Nhiều lần tôi đã nói, nếu Hồ chí Minh là một trí thức như cụ Phan châu Trinh, như Nguyễn thế Truyền,… thì không bao giờ được làm bí thư của đảng cộng sản Đông dương. Thiếu bằng cấp, dốt nát, là một lợi khí tốt để cho Hồ chí Minh bước lên nấc thang lãnh đạo đảng cộng sản.
Tôi, người viết bài này, đã chứng kiến trước mặt, cái cảnh thê thảm của người lỡ có bằng cấp, muốn được đảng tin không biết làm sao xóa bỏ cái lỡ hiểu biết của mình. Cố nhiên họ một mặt không dám đọc sách, nhất là sách ngoại ngữ, vì giai cấp bần cố nông, bọn ăn mày ăn xin ngoài chợ, không làm chuyện đó. Hình thức thì có phần dễ, họ ăn mặc rách rưới, để thân thể cho dơ dáy, ngồi cạnh họ phải có mùi hôi của dân lao động chân chấm tay bùn. Ngôn ngữ rất khó, họ sợ hai chữ lãng mạn của lớp tiểu tư sản. Ví dụ họ không dám nói "trăng đẹp, hoa hồng đẹp, Tây Thi đẹp …" mà thường nói cho nhiều người nghe "đống rơm của bác đẹp quá, các luống cày đẹp quá, hố ủ phân tuyệt đẹp. Bác (Hồ chí Minh ) cầm cây cuốc đẹp quá, chú Đồng nhỗ cỏ đẹp quá… chị nuôi bản lĩnh quá, đẹp quá, chị du kích đứng gác đẹp quá v.v…" Bởi vậy Chế Lan Viên mới viết "Một lỗ hầm chông đẹp hơn vạn đoá hoa hồng", Tế Hanh viết "Năm nay anh trồng cây bưởi góc nhà". Tôi chắc chắn trên 100% những người có học, không cần nhiều, cỡ lớp đệ tứ niên ngày xưa trở lên, nếu kẹt trong chế độ cộng sản từ 1945 đến 1975 đều ít nhiều phải đóng kịch như thế (Các thầy Hoàng Tuỵ, Lê trí Viễn, Nguyễn thiện Tụng, Phan Thao (con cụ Phan Khôi) Trần tế Hanh … đã qua thời kỳ cố lột xác như thế. Nếu không lột xác thì không được vào đảng)
Sau năm 1975, hết chiến tranh, cộng sản về thành, nhất là thành phố Sài gòn. Đám cán bộ trung cấp và cao cấp từ Bắc vào, từ núi xuống, từ bưng biền ra, chới với trước nếp sống có văn hóa của người dân miền Nam, chế độ cũ. Sự ngớ ngẩn dốt nát lố bịch của đám cán bộ đó đã làm cho dân chúng miền Nam khinh khi, và đã có nhiều chuyện tiếu lâm ngày nay vẫn còn truyền.
Từ chỗ học tập làm cho giống lớp bần cố nông để vào đảng, nay cũng những cán bộ đó học tập làm cho giống lớp tiểu tư sản, lớp có tiền, lớp trí thức.
Bắt chước cách ăn mặc của lớp tiểu tư sản thì dễ, chỉ cần trước hết, liệng ném cái nón cối, bỏ hẳn đôi dép đế xe hơi gọi là "đôi dép bác Hồ" (đế xe hơi làm đôi dép, nguyên là của cu li kéo xe, người đổ thùng cầu tiêu,… họ quá nghèo, không có tiền mua đôi giày, nên lượm đế xe hơi bỏ làm giầy, và những người này là trung kiên của đảng cộng sản, là cán bộ lãnh đạo đảng cộng sản sau đó. Cụ Hồ bắt chước họ, cho giống họ, nên dùng đôi dép đó chứ Hồ chí Minh không sáng chế ra đôi dép đó, thế mà gọi là dép bác Hồ bác cũng nhận bừa, không cần đính chính, đó cũng là tính chất của…).
Họ, cán bộ cộng sản, xa lánh ngay lớp bần cố nông nghèo đói. Ngày trước cán bộ cộng sản nếu kể lai lịch cha mẹ ông bà có người đói, người làm mướn, người ăn xin ăn mày, thậm chí có người chết đói, thì họ rất hãnh diện vì họ thuộc thành phần tốt nhất, vô sản nhất, lành mạnh nhất, trung kiên nhất. Ngày đó nếu cán bộ nào có cha mẹ, bà con, ông bà, là người khoa bảng, làm quan, thì xem như kẻ phản bội. Bởi vậy dù cố gắng tới mức nào, Phạm Tuyên con quan thượng thư Phạm Quỳnh, Bùi Tín con cụ thượng thư Bùi bằng Đoàn, Hoàng Tụy con cháu tướng Hoàng Diệu, nhiều lắm là làm nhạc sĩ, làm báo, làm giáo sư khoa học, không bao giờ được vào hàng ngũ cán trung kiên của đảng.
Từ ngày họ bắt chước người tiểu tư sản người trí thức thì họ cố tập cho ra lớp người này. Về ăn mặc, nói năng, kiểu cách ăn chơi, tiêu tiền, lễ nghi v…v.. dù sao cũng dễ bắt chước nhất là bắt chước sự ăn chơi sa đọa thì rất dễ. Nhưng bắt chước có trình độ hiểu biết thì thật là khó, gần như vô vọng.
Để khắc phụ sự khó khăn đó, đảng chủ trương cho học tại chức, học không cần đến trường, học không cần đọc sách, học không cần làm bài, và một năm có thể ghi danh vài ba lớp. Phải cần 12 năm để học hết trung học, đảng cho học hai năm hết trung học. Bằng cử nhân bằng tiến sĩ cũng vậy cũng học tại chức.
Phe chiến thắng mà bị dân chúng chê dốt, đó là điều đau khổ nhất của Việt cộng. Đó là lý do bằng tiến sĩ mọc lên như nấm. Thêm vào đó, phong trào thi đua tham nhũng phát triển mạnh. ‘Ngành ngành tham nhũng, người người tham nhũng’, thì bằng cấp không cần ghi danh chờ thời gian nữa, mà có ngay, nếu có số tiền qui định.
Cán bộ cộng sản, nhà cửa có rồi, xe cộ có rồi, tỳ thiếp có rồi, bỏ nón cối, bỏ áo lãnh tụ, bỏ đôi dép Bác Hồ, ăn mặc kiểu tân tiến, kiểu Mỹ, tiệc tùng, uống rượu, cà phê, uống trà, nhảy đầm, theo kiểu bọn quí phái phong kiến ngày xưa…. Nhưng còn thiếu trình độ học vấn để nông dân, dân lao động không khinh bỉ "dốt mà làm sang" nên phải có mảnh bằng. Đã mua thì chịu tốn mua thứ cao nhất tốt nhất, và do đó bằng tiến sĩ đảng bán đắt như tôm tươi.
Một đề nghị thực tế.
Tôi hoàn toàn đồng ý với đảng cộng sản ồ ạt sản xuất bằng cấp để đánh tan thành kiến "cộng sản là bần cố nông". Trước năm 1954, dân chúng ở Quảng ngãi có ý khinh thường đám cán bộ đảng, thường nói chúng là "bọn bần cố nông". Không riêng gì ở Việt nam, ở Cuba, Bắc Hàn ngày nay tiến sĩ bác sĩ đầy đường đầy sá, không làm gì cho hết. Bởi vì học rút ngắn thời gian, hạ thấp chương trình, và ưu tiên cho đảng viên không có thì giờ đi học và không biết chữ, hoặc biết sơ sơ, nhưng cần có bằng tiến sĩ.
Để khỏi gây tác hại cho dân, chúng, tôi đề nghị, đảng không nên khuyến khích đảng viên cán bộ đảng nhận bằng tiến sĩ về y học, khoa học. Vì hai loại này có thể đưa đến chỗ giết người vì không thực học.
Tôi còn nhớ rất rõ năm 1984, ra khỏi tù tôi về Saigon. Con tôi bị sốt tôi nghi là sốt xuất huyết tôi đem vào bịnh viện nhi đồng. Theo lời khuyên chân thành và khẩn cấp của dân chúng, tôi thức trắng đêm bên giường bịnh, để canh chừng bác sĩ. Lúc đó bịnh viện Sài gòn có hai loại bác sĩ, một loại của chế độ cũ còn lại, một loại tập kết mới về, loại mà bác sĩ Tùng đã cảnh báo cho dân chúng biết. Tôi canh chừng nếu bác sĩ tập kết về khám bịnh hoặc chích thuốc cho con tôi, thì lập tức tôi cản không cho, và tôi cũng canh chừng nếu đứa nhỏ không sống được tôi phải bảo vệ xác chết của nó cho được toàn vẹn, đó là lời khuyên của đồng bào miền Nam.
Cấp bằng tiến sĩ không gây tác hại cho dân chúng, nên chọn những loại như văn chương nghệ thuật, phong tục, v..v… càng viễn vông càng mơ hồ càng tốt. Tôi rất phục Tô Huy Rứa, tiến sĩ dốt nhất ở Việt Nam biết thân phận mình nên không chọn tiến sĩ y khoa hay tiến sĩ cầu cống, cũng không chọn tiến sĩ kinh tế, tiến sĩ luật, tiến sĩ giáo dục … vì những thứ này dễ lòi đuôi chuột khi đụng đến thực tế. Ông chọn tiến sĩ "xây dựng đảng", không làm hại người nào.
Đảng nên xem bằng tiến sĩ như phẩm hàm cửu phẩm bát phẩm ngày xưa triều đình cho các viên chức đúng tiêu chuẩn. Những chức này không làm hại người nào, chỉ để gọi danh xưng mà thôi. Người ta thường gọi tiến sĩ về ngành gì ví dụ ông Nguyễn văn A tiến sĩ kinh tế, ông Nguyễn văn B tiến sĩ toán học v..v….
Những tiến sĩ sau đây vô hại nên phát cho đảng viên:
Tiến sĩ văn chương thơ Bác,
Tiến sĩ ca dao kháng chiến,
Tiến sĩ mưa phùn gió Bấc,
Tiến sĩ cá thài bai,
Tiến sĩ buổi chiều vàng,
Tiến sĩ đồng lúa chín…..
Tôi ví dụ như vậy để các ông tiến sĩ không làm cho dân chúng lo lắng. Bởi vậy khi tôi nghe đảng ra quyết tâm phấn đấu trong 10 năm nữa sẽ đào tạo 20 ngàn tiến sĩ, tôi tin tưởng việc này đảng làm được và làm hơn có thể đưa lên gấp 10 tức 200 ngàn tiến sĩ.

Nguyễn Liệu

Tuesday, June 6, 2017

“Chết bởi Trung Quốc”: cuốn sách làm Tổng thống Donald Trump thức tỉnh.
Source: Blog BANMAIHONG Posted on: 2017-06-06
Phần 1: Sát thủ tàn độc nhất hành tinh
Vừa đắc cử xong, Tổng thống Mỹ Donald Trump đã bổ nhiệm ngay tác giả quyển sách “Chết bởi Trung Quốc” (Death By China), giáo sư Peter Navarro làm cố vấn kinh tế tối cao. Ông Trump cho biết bản thân ông đã nghiền ngẫm rất kỹ và rất thích quyển sách này. Chúng ta hãy cùng nghiên cứu từng phần quyển sách này để xem tại sao nó lại gây chấn động như thế.


Giáo sư Peter Navarro
Đó không phải là sự chỉ trích Trung Quốc, đó là sự thật
Chết dưới tay Trung Quốc. Đây là hiểm nguy rất thực mà giờ đây tất cả chúng ta phải đối mặt khi quốc gia đông dân nhất và nền kinh tế sẽ sớm trở thành lớn nhất thế giới này đang nhanh chóng biến thành sát thủ tàn độc nhất hành tinh.
Về mặt an toàn của người tiêu dùng, các doanh nhân vô đạo đức Trung Quốc đang làm tràn ngập thị trường thế giới với một loạt sản phẩm, thực phẩm, dược phẩm không gây chết người thì cũng cực kỳ có hại, gây ung thư, dễ gây cháy, độc.
• Về đồ dùng cho trẻ em, những sản phẩm nguy hiểm này có từ vòng tay, dây chuyền và đồ chơi chứa chì đến đồ ngủ dễ cháy, áo quần độc hại.
• Ở tiệm thuốc gần nhà hay trên mạng, ta có thể tìm thấy tất cả cách thức “chữa trị” mà thực ra là giết người – từ viên aspirin nhiễm độc, Lipitor nhái, Viagra giả trộn với strychnine đến thuốc heparin phá thận và vitamin chứa đầy độc tố arsen.
• Nếu thích chết do nổ, hỏa hoạn hay điện giật, bạn có thể chọn trong một đống thứ từ ổ cắm nối dài, quạt, đèn bẫy người, điều khiển từ xa quá nhiệt, điện thoại di động dễ nổ và máy nghe nhạc công suất lớn tự bốc cháy.
• Dĩ nhiên, nếu vừa đói vừa muốn tự tử, ta luôn luôn có thể thưởng thức cá, trái cây, thịt hay rau nhập khẩu từ Trung Quốc ngấm ngon lành các kiểu kháng sinh bị cấm, vi khuẩn gây thối rữa, kim loại nặng, hay thuốc trừ sâu bất hợp pháp.
Ngay cả khi hàng nghìn người thực sự chết do sự tấn công dữ dội này của sản phẩm rác rưởi và chất độc của Trung Quốc, nền kinh tế Mỹ và công nhân của nó đang chịu đựng “cái chết không kém phần đau thương hơn của nền tảng sản xuất của Mỹ.”


Top 10 loại thực phẩm giả độc hại của Trung quốc tuyệt đối phải tránh xa
Trên mặt trận kinh tế này, nhãn hiệu quái đản “Chủ nghĩa Tư bản Nhà nước” theo kiểu cộng sản của Trung Quốc đã hoàn toàn xé bỏ những nguyên tắc của cả thị trường tự do và thương mại tự do. Thay vào đó, “các nhà vô địch quốc gia” được nhà nước chống lưng của Trung Quốc đã triển khai một hỗn hợp vũ khí của chủ nghĩa con buôn và bảo hộ để lần lượt vặt hết việc làm này đến việc làm khác, từng bước một, khỏi những ngành công nghiệp của Mỹ.
Vũ khí hủy diệt việc làm” của Trung Quốc bao gồm trợ cấp xuất khẩu bất hợp pháp, giả mạo tràn lan sở hữu trí tuệ của Mỹ, bảo vệ môi trường lỏng lẻo một cách tệ hại, và sử dụng phổ biến lao động nô lệ. Tuy thế, trung tâm của chủ nghĩa con buôn Trung Quốc là tiền tệ bị thao túng một cách vô liêm sỉ đã gây khó khăn rất lớn cho các nhà sản xuất Mỹ, kích thích điên cuồng xuất khẩu của Trung Quốc, và dẫn đến trái bom hẹn giờ thâm hụt thương mại Mỹ – Trung gần một tỉ đô-la một ngày.
Trong khi đó, “phí nhập cuộc” cho bất cứ công ty Mỹ nào muốn leo qua “Vạn Lý Trường Thành Bảo hộ” của Trung Quốc và bán hàng vào thị trường nước này không chỉ là giao nộp công nghệ của họ cho đối tác Trung Quốc, các công ty Mỹ còn phải chuyển cơ sở nghiên cứu và phát triển sang Trung Quốc, theo cách đó đã xuất khẩu “nguồn sữa mẹ” tạo ra việc làm tương lai của Mỹ cho đối thủ thù địch.
Cho đến nay hàng triệu việc làm trong ngành sản xuất của Mỹ đã bị mất đi trong sự nhạo báng thương mại tự do của Trung Quốc, còn chính công nhân áo xanh Mỹ cũng đã trở thành một loài có nguy cơ tuyệt chủng. Hãy xem xét những điều sau đây:
• Từ khi Trung Quốc gia nhập Tổ chức Thương mại thế giới vào năm 2001 và hứa hẹn giả dối chấm dứt thực hiện chủ nghĩa con buôn và chủ nghĩa bảo hộ, các ngành may mặc, dệt và đồ gỗ của Mỹ đã thu nhỏ lại chỉ còn một nửa – riêng việc làm trong ngành dệt đã giảm 70%.
• Những ngành quan trọng khác như hóa chất, giấy, thép và vỏ xe cũng bị bao vây tương tự, trong khi đó việc làm trong ngành sản xuất máy tính và điện tử công nghệ cao của chúng ta đã giảm hơn 40%.
Khi chúng ta đã mất hết việc làm này đến việc làm khác, nhiều người Mỹ vẫn tiếp tục nhầm lẫn gắn sản xuất Trung Quốc với những sản phẩm rẻ tiền, phẩm chất thấp như giày dép và đồ chơi. Nhưng thực ra, Trung Quốc đang tiến lên trong “chuỗi giá trị” và thành công trong việc chiếm lấy thị trường của nhiều ngành thu nhập tốt nhất của Mỹ – từ xe hơi và hàng không vũ trụ đến thiết bị y tế tiên tiến.
Với sự hỗ trợ to lớn của chính phủ, các công ty Trung Quốc đang ráo riết lũng đoạn các thị trường được gọi là ngành “xanh” như ô tô điện, năng lượng mặt trời, và năng lượng gió. Hiển nhiên, đó chính là những ngành các chính khách Mỹ rất thích rêu rao như là các nguồn mới tạo ra việc làm tốt nhất của Mỹ.
Chẳng hạn, trên mặt trận năng lượng gió, Trung Quốc hiện nay dẫn đầu thế giới về sản xuất tua-bin gió và thật mỉa mai trong cả chủ nghĩa bảo hộ. Vì ngay cả khi các công ty được nhà nước trợ cấp của Trung Quốc làm tràn ngập thị trường thế giới với tua-bin của họ, các nhà sản xuất nước ngoài như General Electric đóng tại Mỹ, Gamesa của Tây ban nha, và Suzlon của Ấn Độ bị cấm đấu thầu các dự án ở Trung Quốc do chính sách “Chỉ mua hàng Trung Quốc”.
Một trong những hậu quả nguy hiểm nhất từ sự nổi lên của Trung Quốc như là “công xưởng” không thể tranh chấp của thế giới là sự phàm ăn ngày càng tham lam năng lượng và nguyên liệu của trái Đất. Để nuôi cỗ máy sản xuất của mình, Trung Quốc phải tiêu dùng một nửa xi-măng, gần một nửa lượng thép, một phần ba đồng, và một phần ba nhôm của thế giới.
Hơn nữa, vào năm 2035, nhu cầu dầu của chỉ riêng Trung Quốc sẽ vượt tổng sản lượng dầu hiện nay của toàn thế giới.
Đây là thói phàm ăn chết người. Vì để hỗ trợ cho thói phàm ăn này, các viên chức chính quyền Trung Quốc đã leo lên chiếc chiếu thực dân đẫm máu ngồi cùng các nhà độc tài sát nhân và các chế độ tàn bạo khắp thế giới. Để làm điều đó, các viên chức chính phủ và nhà ngoại giao Trung Quốc đã tiến hành lạm dụng một cách thô bỉ nhất chính sách ngoại giao của Liên Hiệp Quốc mà thế giới từng thấy.
Là thành viên thường trực của Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc, Trung Quốc có thể phủ quyết bất cứ biện pháp trừng phạt nào họ muốn. Trong gần một thập niên nay, những nhà ngoại giao cao cấp Trung Quốc đã dùng quyền phủ quyết của Trung Quốc để mối lái một loạt các giao dịch “đổi máu lấy dầu” và “cưỡng đoạt lấy nguyên liệu”. Hãy xem xét các thực tế sau:
• Để đổi lấy dầu của Sudan, những con buôn quyền phủ quyết Trung Quốc đã ngăn Liên Hiệp Quốc can thiệp vào nạn diệt chủng ở Darfur – thậm chí khi lực lượng quân sự Janjaweed tàn bạo sử dụng vũ khí Trung Quốc để cưỡng hiếp hàng ngàn phụ nữ và giết chết 300.000 người dân Sudan vô tội.
• Những con buôn quyền phủ quyết Trung Quốc cũng ngăn Liên Hiệp Quốc trừng phạt Iran và vị tổng thống bài Do Thái, trúng cử nhờ gian lận, để được tiếp cận các mỏ khí thiên nhiên lớn nhất thế giới. Hành vi này đã mở toang cánh cửa cho phổ biến hạt nhân ở Trung Đông. Nó cũng làm tăng cao khả năng tấn công hạt nhân vào Israel và làm tăng đáng kể nguy cơ vũ khí hạt nhân rơi vào tay các phần tử thánh chiến chống Mỹ.
Sự lạm dụng của Trung Quốc đối với sứ mạng gìn giữ hòa bình của LHQ không còn là những vấn đề riêng lẻ. Có thể nói rằng, chúng là một phần của chiến lược “tiến ra ngoài”, biến Trung Quốc từ một quốc gia từng theo chủ nghĩa biệt lập thành một đế quốc thực dân bành trướng lớn nhất thế giới. Đây là sự mỉa mai không nhỏ cho một quốc gia ban đầu được xây dựng trên những nguyên tắc Mác-xít chống thực dân và từng là nạn nhân đau khổ của Đế quốc Anh và cuộc chiến tranh thuốc phiện trên đất Trung Quốc.
Khắp châu Phi, châu Á, và Mỹ Latin sân sau của Mỹ, nhãn hiệu chủ nghĩa thực dân thế kỷ 21 của riêng Trung Quốc luôn bắt đầu với sự mặc cả hiểm ác này: những khoản cho vay hậu hĩnh, lãi suất thấp để xây dựng hạ tầng đổi lấy nguyên liệu và sự xâm nhập thị trường nội địa.
Dĩ nhiên, một khi đất nước đó cắn phải miếng mồi thực dân này, thay vì dùng lao động tại chỗ, Trung Quốc sẽ mang đến đội quân kỹ sư và công nhân khổng lồ để xây dựng đường cao tốc, đường sắt, cảng và hệ thống viễn thông. Hạ tầng này cả về nghĩa đen và nghĩa bóng mở đường khai thác và vận chuyển nguyên vật liệu. Sau đó gỗ của Cameroon, ma-giê của Congo, thạch cao của Djibouti, mangan của Gabon, uran của Malawi, titan của Mozambique, mo-lyp-đen của Niger, thiếc của Rwanda, và bạc của Zambia quay trở lại các công xưởng của Trung Quốc ở các thành phố như Trùng Khánh, Đông Quan, và Thẩm Quyến. Tiếp theo, như cú đánh kết liễu cuối cùng của chủ nghĩa thực dân, Trung Quốc sẽ bán lại thành phẩm của họ vào thị trường các nước này – xóa bỏ các ngành tại chỗ, đẩy cao tỉ lệ thất nghiệp, và đẩy các thuộc địa mới lún sâu hơn nữa vào đói nghèo.
Tự vũ trang tận răng
Ngay khi Trung Quốc phát triển bằng cái giá mà tất cả các nước còn lại trên thế giới phải trả, họ cũng dùng sự phát triển kinh tế nhanh chóng của mình tài trợ cho một trong những sự tăng cường quân sự nhanh và toàn diện nhất mà thế giới từng chứng kiến. Theo cách này, với tinh thần nhận xét của Lê-nin là nhà tư bản sẽ bán dây thừng dùng để treo cổ chính hắn, mỗi “đô-la Walmart” người Mỹ chúng ta hiện nay chi tiêu vào những thứ nhập khẩu rẻ tiền giả tạo của Trung Quốc vừa là khoản ứng trước cho tình trạng thất nghiệp của chúng ta vừa là khoản tài trợ bổ sung cho một Trung Quốc vũ trang nhanh chóng. Đây chỉ là một vài điểm mà cỗ máy chiến tranh khoa trương đó đang định hình:
• Hải quân và không quân mới được hiện đại hóa có tất cả mọi thứ từ tàu ngầm hạt nhân tàng hình và máy bay phản lực chiến đấu với thiết kế mới nhất của Nga đến hỏa tiễn đạn đạo có thể nhắm chính xác các hàng không mẫu hạm Mỹ trên các đại dương.
• “Lầu năm góc” của Trung Quốc tự tin phát triển các hệ thống vũ khí tiên tiến – trong đó nhiều thứ do tin tặc và gián điệp ăn cắp của chúng ta – để bắn hạ vệ tinh và hệ thống GPS của chúng ta và tấn công bằng đầu đạn hạt nhân vào sâu trung tâm nước Mỹ.
• Không giống như quân đội Mỹ đã kiệt sức và giờ đây dàn mỏng do các cuộc xung đột ở Afghanistan và Iraq, quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc – quân đội lớn nhất thế giới – có cả lực lượng vượt trội và tính sẵn sàng chiến đấu để áp đảo lực lượng của Ấn Độ, Hàn Quốc, Đài Loan, hay Việt Nam và vẫn còn quá đủ bộ binh để nghiền nát Taliban và giữ gìn hòa bình ở Baghdad nếu nó quan tâm đến.
• Cánh “diều hâu chiến tranh” của quân đội Trung Quốc thậm chí chuẩn bị khả năng ném bom hạt nhân từ vũ trụ mà hầu như không để lại dấu vết. Những vũ khí hạt nhân vũ trụ này đến đúng mục tiêu chỉ trong vài phút ngắn ngủi, quá nhanh và lặng lẽ để đối phó.
Dĩ nhiên, Mỹ không phải là quốc gia duy nhất nên e ngại sự nổi lên của kẻ gây hấn châu Á mới và hùng mạnh này. Những láng giềng ngày càng lo lắng giờ đây đối mặt với nguy cơ tăng lên nhanh chóng từ một kẻ bá quyền châu Á đang lên với chính sách đe dọa chiến tranh và bắt nạt trong các vấn đề từ tiếp cận các tuyến vận tải biển đến tranh chấp lãnh thổ âm ỉ kéo dài.
***
Phần 2: Mùa xuân câm
Cũng ở trong hiểm nguy là hàng trăm triệu công dân Trung Quốc vô tội, những người đối mặt với nguy cơ cực kỳ lớn, từ mô hình tăng trưởng kinh tế với ô nhiễm lan tràn, đến chính trị thần quyền của Đảng Cộng sản cứng nhắc dựa trên giai cấp, và một chủ nghĩa toàn trị như George Orwell mô tả trong tác phẩm “1984”.
Về mặt ô nhiễm, nền kinh tế sản xuất chiếm tỉ lệ cao, dựa quá mức vào xuất khẩu đã biến bầu khí quyển phía trên những trung tâm công nghiệp của Trung Quốc thành đám mây che phủ độc hại lớn nhất thế giới. Hơn 70% hồ, sông, suối chính của Trung Quốc ô nhiễm trầm trọng. Thậm chí một chuyến du lịch xuôi sông Dương Tử, phía trên đập Tam Hiệp, cho thấy kho báu quốc gia nguyên sơ trước đây của Trung Quốc, nơi Mao đã từng bơi qua giờ đây hầu như vắng bóng các loài chim và dấu hiệu của các loài thủy sinh.
Trong khi đó, “thứ xảy ra ở Trung Quốc không ở lại Trung Quốc”. Khi các nhà máy Trung Quốc tạo ra cơn lũ sản phẩm để chất lên giá các cửa hàng của Target và Walmart, các loại tro bụi ô nhiễm không khí cực kỳ độc hại của Trung Quốc cũng bay hơn 6.000 dặm theo các dòng khí đối lưu tầng trên khí quyển đến California, thả các chất thải độc hại xuống dọc đường đi.
Ngày nay, phần lớn mưa acid ở Nhật và Hàn quốc là “Made in China”, trong khi tỉ lệ ngày càng tăng các hạt bụi mịn phát hiện trong không khí các thành phố ở bờ biển phía Tây như Los Angeles cũng xuất phát từ các nhà máy của Trung Quốc.
Về nguy cơ từ xã hội cứng nhắc, dựa trên giai cấp của Trung Quốc, sự thật mỉa mai, cay đắng ở đây là Đảng Cộng sản cầm quyền cai trị không phải là một đảng “Cộng hòa Nhân dân” chân chính mà là một chế độ thần quyền thế tục. Trong khi Mác trở mình trong mồ và xác ướp Mao từ chiếc hòm pha lê của mình hướng cặp mắt đờ đẫn vào quảng trường Thiên An Môn, một bộ phận nhỏ dân số Trung Quốc trở nên giàu có cực kỳ dù cho một tỉ công dân Trung Quốc tiếp tục sống trong thế giới đói nghèo của triết gia Thomas Hobbes. Họ không được chăm sóc y tế đầy đủ và một bệnh tật nhỏ cũng thành án tử hình.
Nền chính trị toàn trị của Trung Quốc cũng kinh hoàng không kém. Để dập tắt chống đối, đảng Cộng sản dựa vào công an và lực lượng bán quân sự trên một triệu người. Mạng lưới theo dõi kiểu Orwell cũng có khoảng 50.000 công an mạng. Các công an thực và ảo này không ngừng cùng nhau ngăn chặn và đàn áp.
• Thử lập ra tổ chức nghiệp đoàn độc lập ở nơi làm việc của mình, bạn sẽ bị đánh và đuổi việc.
• Đứng lên vì quyền con người hay quyền phụ nữ, bạn sẽ bị săn lùng tàn nhẫn, quản thúc trong nhà, hay đơn giản “biến mất”.
• Bị phát hiện là người theo Pháp Luân Công hay “Hội kín Thiên chúa giáo”, thì hãy sẵn sàng để “tư tưởng lệch lạc” của bạn được tẩy não.
Màn kết trong chuỗi đàn áp như trên của Trung Quốc là quần đảo ngục tù tàn bạo của các trại lao động cưỡng bức, nơi hàng triệu công dân Trung Quốc bị lưu đầy – thường không qua xét xử. Đối với những người bị giam ở trại tù Laogai còn tồi tệ hơn; theo tổ chức Ân xá Quốc tế, hàng năm nước Cộng hòa Nhân dân này xử tử dân chúng của mình nhiều hơn mấy lần các nước khác gộp lại.
Ít ra tiêm thuốc độc giờ đây được ưa chuộng hơn viên đạn bắn vào đầu truyền thống. Tuy nhiên, đó không phải do lòng từ bi dẫn đến “sự đổi mới” hình thức tử hình này. Đơn giản là vì tiêm thuốc độc dễ dọn vệ sinh hơn, ít nguy cơ bị nhiễm HIV cho người thi hành án, và dễ dàng hơn nhiều cho việc thu hoạch các bộ phận cơ thể của nạn nhân để bán ra chợ đen.
Ngay cả khi vô số cái Chết dưới tay Trung Quốc diễn ra cả bên trong nước Cộng hòa Nhân dân này và ở những xưởng máy chết chóc trên khắp thế giới, các nhà lãnh đạo doanh nghiệp, nhà báo, và nhà chính trị Mỹ có quá ít để nói về nguy cơ lớn nhất duy nhất đối mặt với nước Mỹ và thế giới.
Trong lĩnh vực kinh doanh, một số công ty lớn nhất của Mỹ – từ Caterpillar và Cisco đến General Motors và Microsoft – đã hoàn toàn đồng lõa với chính sách “trước hết chia rẽ nước Mỹ và sau đó chinh phục nó” của Trung Quốc. Bi kịch ở đây là khi chủ nghĩa con buôn Trung Quốc bắt đầu tấn công ngành công nghiệp Mỹ vào cuối những năm 1990 – những ngành như đồ gỗ, dệt và may mặc bắt đầu sụp đổ hết ngành này đến ngành khác – cộng đồng doanh nghiệp và các tổ chức kinh doanh như Phòng Thương mại Mỹ đã từng đoàn kết bên nhau.
Tuy nhiên, trong thập kỷ qua, khi mỗi việc làm của Mỹ và mỗi nhà máy Mỹ mới chuyển sang Trung Quốc, vì mối quan tâm hẹp hòi nhằm tối đa hóa lợi nhuận, nhiều lãnh đạo công ty Mỹ đã dàn xếp với đối tác Trung Quốc của họ. Thực ra, khi bánh mì của họ được phết bơ ở nước ngoài, các tổ chức được gọi là ‘Mỹ” như Bàn tròn kinh doanh và Hiệp hội các nhà sản xuất quốc gia đã chuyển biến từ phê phán gay gắt chủ nghĩa con buôn Trung Quốc thành những chiến binh cởi mở, và thường rất xông xáo trong vận động hành lang ủng hộ Trung Quốc.
Trong khi nhiều giám đốc điều hành công ty Mỹ trở thành những chiến binh vận động hành lang cho Trung Quốc, các nhà báo Mỹ phần lớn đã mất tích. Sự tinh giản biên chế của các tờ báo và tin tức truyền hình trong thời đại Internet dẫn đến việc đóng cửa hay thu hẹp nhiều phòng tin tức ở nước ngoài. Dẫn đến các phương tiện truyền thông Mỹ ngày càng dựa vào luồng tin tức từ báo chí của chính quyền Trung Quốc – một trong những cỗ máy tuyên truyền không ngừng và hiệu quả nhất mà thế giới từng chứng kiến.
Trong khi đó, tinh hoa của báo chí tài chính Mỹ – nhất là tờ Wall Street Journal – sốt sắng trung thành với thị trường tự do và tư tưởng thương mại tự do, dường như không biết đến một thực tế là “thương mại tự do một chiều” của Trung Quốc hoàn toàn là sự đầu hàng đơn phương của Mỹ trong thời đại chủ nghĩa tư bản nhà nước Trung Quốc. Điều vô lý ở đây là thay vì xem cải cách thương mại là một hình thức tự vệ chính đáng chống lại sự tấn công liên tục của hành động “lợi mình, hại người” của Trung Quốc, báo chí như tờ Wall Street Journal lại liên tục phê phán nguy cơ “chủ nghĩa bảo hộ” Mỹ. Tất cả điều đó quá vô nghĩa, nhưng tiếng trống ý thức hệ vẫn tiếp tục vang lên.
Không một nhóm cá nhân riêng lẻ nào xứng đáng bị lên án hơn các chính trị gia Mỹ vì tội đã nhu mì, thụ động và dốt nát khi để Trung Quốc tự do hành động đối với nền tảng sản xuất của Mỹ và tiến hành tăng cường quân sự qui mô lớn. Không phải vì Quốc hội Mỹ đã không được cảnh báo đầy đủ về những hiểm nguy của một Trung Quốc đang lên. Mỗi năm, Quốc hội đã cấp ngân sách cho Ủy ban Mỹ – Trung Quốc xuất bản báo cáo hàng năm và nhiều tài liệu về mối nguy cơ đang nổi lên này.
Chẳng hạn, Ủy ban Mỹ – Trung Quốc đã cảnh báo “hoạt động gián điệp của Trung Quốc trong nước Mỹ rộng đến nỗi chúng trở thành nguy cơ lớn nhất duy nhất với an ninh công nghệ Mỹ”. Thực tế, đến nay, mạng lưới gián điệp rộng lớn của Trung Quốc đã đánh cắp những bí mật quan trọng liên quan đến tàu khu trục mang tên lửa dẫn đường hệ Aegis, máy bay ném bom B1-B, hỏa tiễn Delta IV, hệ thống dẫn đường cho tên lửa đạn đạo ICBM, máy bay ném bom tàng hình, và tàu vũ trụ Con thoi. Tin tặc và gián điệp Trung Quốc có hiệu quả như nhau trong việc cung cấp chi tiết hệ thống phóng máy bay của tàu sân bay, máy bay không người lái, thiết kế lò phản ứng tàu thủy, hệ thống động cơ đẩy của tàu ngầm, cơ chế hoạt động bên trong của bom neutron, và thậm chí quy trình hoạt động rất chi tiết của tàu chiến hải quân Mỹ.
Tương tự, về nguy cơ kinh tế, Ủy ban đã yêu cầu Quốc hội thừa nhận rằng các doanh nghiệp vừa và nhỏ của Mỹ “đương đầu với toàn bộ sức mạnh của các thủ đoạn thương mại không công bằng, thao túng tiền tệ, và trợ cấp không hợp pháp của Trung Quốc cho các hoạt động xuất khẩu của nó”. Bất chấp những cảnh báo này, Quốc hội tiếp tục đã bỏ qua tư vấn của ủy ban độc lập và từ chối thức tỉnh trước nguy cơ kinh tế và quân sự ngày càng tăng từ Trung Quốc.
Dĩ Tòa bạch ốc phải chịu trách nhiệm tương tự. Cả hai tổng thống George W. Bush và Barack Obama đã nói chuyện nhẹ nhàng và mang rất ít gậy khi đến Trung Quốc. Lý do của tổng thống Bush là bận rộn với cuộc chiến ở Iraq và an ninh nội địa cộng với niềm tin mù quáng vào đủ mọi thứ, trừ thị trường tự do. Chỉ trong nhiệm kỳ của Bush, nước Mỹ đã mất hàng triệu việc làm cho Trung Quốc.
Về phần mình, ứng cử viên Obama trong chiến dịch vận động vào năm 2008 đã hứa hẹn nhiều lần kiên quyết chấm dứt hoạt động thương mại không công bằng của Trung Quốc, nhất là tại các bang công nghiệp chủ yếu như Illinois, Michigan, Ohio, và Pennsylvania. Thế nhưng, từ khi nhậm chức, Tổng thống Obama đã nhiều lần cúi đầu trước Trung Quốc về những vấn đề thương mại then chốt, chủ yếu vì ông muốn Trung Quốc tiếp tục tài trợ cho thâm hụt ngân sách khổng lồ của Mỹ. Trong khi Obama thế chấp tương lai của chúng ta cho các ngân hàng Trung Quốc, ông ta không hiểu được rằng chương trình tạo việc làm tốt nhất cho nước Mỹ là cải cách thương mại toàn diện với Trung Quốc.
Lộ trình phía trước: Mọi con đường đều hướng đến Bắc Kinh
Trong sách này, chúng tôi sẽ nêu một cách hệ thống các dạng Chết dưới tay Trung Quốc chính – từ kỷ lục kinh hoàng về an toàn sản phẩm và sự hủy hoại nền kinh tế Mỹ đến sự gia tăng của chủ nghĩa thực dân Trung Quốc, sự tăng cường quân sự nhanh chóng của Trung Quốc, và các hoạt động gián điệp mạnh mẽ và trắng trợn. Để làm điều đó, mục tiêu bao trùm của chúng tôi không chỉ cung cấp cho bạn một sự thực rõ ràng và danh mục sự lạm dụng của Trung Quốc. Cuốn sách này cũng có nghĩa như một cẩm nang hướng dẫn sống còn và kêu gọi hành động tại một thời khắc quan trọng trong lịch sử nước Mỹ và thế giới. Trừ khi tất cả chúng ta cùng nhau đứng lên đương đầu với con Rồng này, phần còn lại của cuộc đời chúng ta và cuộc sống của con cháu chúng ta sẽ kém thịnh vượng hơn nhiều – và lại nguy hiểm hơn nhiều – so với Thời đại Vàng son mà nhiều người trong 

Saturday, June 3, 2017

Bàn về vai trò của môi giới chính trị tại Hoa Thịnh Đốn trong quan hệ Mỹ- Việt
Author: Nguyễn Trọng DânSource: Dân Làm Báo Posted on: 2017-05-03
Nguyễn Trọng Dân (Danlambao) - Để có thể thuyết phục Hoa Kỳ bãi bỏ cấm vận vũ khí, cũng như hạn chế áp lực về nhân quyền, Hà Nội đã buộc lòng phải nhờ đến giới làm môi giới chính trị tại Hoa Thịnh Đốn (thường gọi là "lobbylist".) Trong vụ bãi bỏ cấm vận vũ khí do tổng thống Obama tuyên bố vào năm ngoái, giới phân tích đã khẳng định là hoàn toàn có sự giúp đỡ của nhóm nhân viên làm việc dưới quyền bà Clinton, được sự hậu thuẫn của Bà, nỗ lực vận động Tòa Bạch Ốc đi đến quyết định quan trọng này. Thời Clinton làm tổng thống và nhất là vào thời tổng thống Obama, bọn môi giới chính trị hoành hành rất mạnh ở Hoa Thịnh Đốn. Việt Cộng do đó đã có thể dễ dàng đi cổng hậu nhờ môi giới chính trị xoay chuyển hướng đối ngoại của Hoa Kỳ sao cho có lợi cho mình.
Theo Betsy Woodruff, người viết bài phân tích có tựa đề "From team Hillary to Vietnam Lobbylist,” (1) tạm dịch ý là "Vây cánh của Hillary làm môi giới cho Cộng Sản Việt Nam,” đã cho biết David Adam, người cố vấn trưởng của Bà Clinton về tư pháp, nay cũng là chánh văn phòng cho nhóm môi giới chính trị có tên là Podesta Group, đã quán xuyến toàn bộ vấn đề vận động tại Hoa Thịnh Đốn cho Việt Cộng về nhiều mặt, nhiều vấn đề, trong đó có mặt hợp tác quốc phòng. Nhóm Podesta này cũng có liên hệ sâu rộng đến các hãng tư nhân sản xuất đồ quốc phòng cho Hoa Kỳ như Boeing hay hãng Lockheed Martin chẳng hạn. Được biết trước đây, người cùng sáng lập ra nhóm môi giới chính trị Podesta này là luật sư Tony Ponesta, cũng là trưởng ban vận động tranh cử tổng thống cho ứng cử viên Bill Clinton. Cho nên có thể nói nhóm môi giới chính trị Podesta này có quan hệ mật thiết đến vây cánh và gia đình Clinton.
Công thức căn bản của những người làm môi giới chính tri ở Hoa Thịnh Đốn khi làm việc là giới thiệu những quyền lợi, các nguồn lơi lộc có được nếu giới quyền hành ở Hoa Thịnh Đốn đồng ý quan điểm mà bọn môi giới chính trị như Podesta chẳng hạn được thuê mướn làm đại diện. Cũng theo tác giả Woodruff, Việt Cộng đã phải trả khoảng 30 ngàn đô la mỗi tháng cho nhóm môi giới chính trị Podesta ngay từ tháng 12 năm 2013 cho đến tháng 12 năm 2015 - nâng tổng cộng số tiền cước phí trả cho bọn môi giới chính trị ở Hoa Thịnh Đốn lên đến trên một triệu đô. Và đây chỉ là tiền cước phí để cho môi giới làm việc mà thôi.
Nếu môi giới thành công như trong trường hợp này là bãi bỏ cấm vận vũ khí và giảm bớt áp lực nhân quyền đối với Việt Cộng, phần trăm huê hồng ngầm cho bọn môi giới Podesta là bao nhiêu thì chưa biết. Đó là chưa kể nếu giới chính trị gia ở Hoa Thịnh Đốn đồng ý lời đề nghị của bọn môi giới Podesta mà đi đến những quyết định đối ngoại có lợi cho Việt Cộng như bải bỏ cấm vận vũ khí bất chấp nhân quyền, thì những vị chính trị gia đó cũng được huê hồng hay những phần lợi lộc lớn khác rất khó đoán. Những vị chính trị gia được khoản lợi lộc lớn khi quyết định bỏ cấm vận vũ khí đối với Việt Cộng không chỉ có thượng nghĩ sĩ, gia đình Clinton, nhân viên Tòa Bạch Ốc mà thậm chí, còn có cả gia đình tổng thống Obama. Dĩ nhiên, giới chính trị gia ở Hoa Thịnh Đốn rất khôn ngoan và hiểu rõ luật lệ, sẽ nhận thù lao của Hà Nội trong âm thầm với nhiều hình thức hợp pháp. Một điều rõ ràng là chẳng ai ở Hoa Thịnh Đốn đưa ra quyết định có lợi cho Việt Cộng một cách không công cả, nhất là khi những quyết định này hoàn toàn trái với đạo lý mà chính Hoa Kỳ chủ trương, đó là tư do dân chủ; cũng như đi ngược lại quyết tâm chống Cộng Sản của quốc gia này. Tượng đài tưởng niệm các nạn nhân của Cộng sản dù gì cũng được dựng lên ở Hoa Thịnh Đốn thay vì ở Hà Nội, nơi xuất phát mệnh lệnh Đấu Tố bởi bè lũ Cộng Sản Hồ Chí Minh đã làm hai trăm ngàn người dân vô tội bị thiệt mạng vào thập niên 1950.
Cũng theo tường trình của Woodruff, đạo luật về Nhân Quyền cho Việt Nam của Dân biểu Chris Smith đã bị nhóm môi giới Podesta vận động cản trở tại Quốc Hội Hoa Kỳ trong suốt năm kỳ đệ trình liên tiếp tính từ năm 2004 đến 2015. John McCain, một Thượng Nghị si lão thành đầy quyền uy và nhiều ảnh hưởng chính trị trong chính trường ở Hoa Thịnh Đốn, từng là ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng Hòa, đã được Podesta vận động chống lại đạo luật này. Thượng Nghị sĩ McCain vẫn cho rằng thúc đẩy quan hệ Việt Mỹ sâu rộng vẫn có lợi cho người dân Việt Nam hơn là thông qua đạo luật về nhân quyền để dồn Cộng Sản Hà Nội vào chân tường. Thật là hết sức ngụy biện! Không biết ngày nay, khi hay tin "người công dân Việt Nam Cộng Hòa khuất" Nguyễn Hữu Tấn bị cắt cổ hy sinh vì cờ Vàng trong đồn Công An của Việt Cộng, hay Nguyễn Mai Anh Tuấn, phải vào tù dù mới 15 tuổi do phản đối bạo quyền, Thượng Nghị sĩ John McCian có bắt đầu cảm thấy lập luận của mình đưa ra sai lầm lắm không khi chống lại đạo luật “Nhân Quyền cho Việt Nam” của Dân biểu Smith. Sinh mạng của người dân lành tại Việt Nam hiện nay bị Việt Cộng xuất khẩu, cắt chém, bỏ tù không xét xử, vân vân, như những con gà ngoài chợ cũng là nhờ những người có triết lý giống John McCain sau khi đã được bọn môi giới lobby.
Tình trạng hoành hành của các nhóm môi giới chính trị như Podesta tại Hoa Thịnh Đốn càng lúc càng lúc mạnh, nhất là vào những năm cuối của triều Obama. Thanh thế của bà Clinton càng lên bao nhiêu, thì nhóm môi giới Podesta càng vùng vẫy mạnh bấy nhiêu. Không những nhóm này lãnh hợp đồng vận động cho Cộng sản Việt Nam mà có luôn cả các hợp đồng vận đồng cho chính phủ Kenya, Ai Cập, cho ngân hàng lớn nhất của Nga là Sberbank of Russia; riêng chính phủ Azerbaijan đã phải trả gần 60 ngàn đô la mỗi tháng tiền môi giới phi để nhóm này vận động chính trường ở Hoa Thịnh Đốn có lập trường thân thiện với Azerbaijan, vì quốc gia này cần bán dầu hỏa để có thu nhập và cần hậu thuẫn của Hoa Thịnh Đốn để giảm bớt sức ép cô lập đất nước này từ Nga. Đương nhiên, Việt Nam mà còn biết nhờ đám môi giới chính trị như Podesta để khiến lập trường đối ngoại của Mỹ có lợi cho chế độ độc tài đảng trị của mình thì huống hồ gì là Trung Cộng, một quốc gia bị dư luận của Hoa Kỳ chỉ trích là thường xuyên tìm cách tráo trở hạ giá tiền tệ để tăng thặng dư mậu dịch đối về cho mình, gần trên 300 tỷ Mỹ kim mỗi năm.
Cả hai quốc gia Cộng Sản này bao năm qua được hậu đãi từ kinh tế đến đối ngoại bởi Hoa Kỳ cũng nhờ vào bọn môi giới chính trị giống như Podesta ở Hoa Thịnh Đốn làm xoay chuyển chính sách của chính phủ Hoa Kỳ. Chỉ tính năm 2010 không thôi, chỉ mỗi công ty Huawei Tech của Trung Cộng đã nướng gần 350 ngàn đô kinh phí cho môi giới ở Hoa Thịnh Đốn, còn các quyền lợi ngầm sau đó cho giới chính trị gia là bao nhiêu thì chưa biết (2). Công ty Trung Cộng này bị nghi ngờ là có dính líu đến các hoạt động quân báo cho Trung Cộng, khoảng tiền lớn lao dành cho bọn môi giới chính trị tại Hoa Thịnh Đốn đi vận động để đảm bảo công ty này thoát khỏi điều tra của Liên Bang và vẫn có thể cung cấp thiết bị cho hãng viễn thông Sprint Nextel kiếm lời. Vậy thì nếu tính hàng loạt các đại công ty quốc doanh khác của Bắc Kinh cũng bỏ tiền ra cho bọn môi giới chính trị vận động hậu trường chính giới ở Hoa Thịnh Đốn như Huawei Tech thì tổng số tiền cước phí cho bọn môi giới chính trị ở Hoa Thịnh Đốn sẽ nhiều như thế nào. Chẳng trách gì tình trạng thâm hụt mậu dịch của Hoa Kỳ đối với Trung Cộng, mỗi năm lên đến cả trên 300 tỷ Mỹ kim, cứ mãi còn hoài không ngăn nổi! Chính phủ Hoa Kỳ cứ tiếp tục mở cửa ưu đãi hàng hóa của Trung Cộng, cũng như tiếp tục làm ngơ những kiểu cách hạ giá tiền tệ láu cá của Bắc Kinh vì bị bọn môi giới chính trị kiểu giống như Podesta làm Hoa Kỳ lung lay ý chí trừng phạt kinh tế Trung Cộng trong suốt bao năm qua, kể cả dưới triều Obama.
Ước tính, mỗi năm có đến trên ba tỷ Mỹ kim bỏ ra làm cước phí cho bọn môi giới chính trị ở Hoa Thịnh Đốn đi vận động. Sau đây là bản thống kê tổng số tốn kém cho bọn môi giới chính trị ở Hoa Thịnh Đốn mỗi năm (3)
Mặc dù tổng thống Obama hứa hẹn sẽ cải cách chính giới ở Hoa Thịnh Đốn triệt để, để chính phủ Liên Bang không hành động theo lợi ích của các nhóm môi giới chính trị như Podesta nữa- "Yes, we can", khẩu hiệu mà ông đưa ra làm nức nỡ lòng dân Mỹ, nhưng trên thực tế, bảng thống kê trên cho thấy mức chi tiêu cho bọn môi giới chính trị tại Hoa Thịnh Đốn không hề giảm trong suốt tám năm ông đảm nhiệm chức tổng thống; và qua vụ việc bãi bỏ cấm vận vũ khí cho Việt Cộng nhờ vào hậu thuẫn từ vây cánh của gia đình Clinton, thông qua nhóm môi giới chính trị Podesta gắn chặt với uy quyền của gia đình Clinton vận động, ai ai cũng thấy ngay hứa hẹn của Obama về việc cải cách chính giới ở Hoa Thịnh Đốn đã không hề được thực hiện. Đây chỉ là lời hứa mị dân và đã khiến cho người dân Mỹ thêm thất vọng, không những thất vọng ở nơi ông mà cả ở đảng Dân Chủ của ông, một chính đảng được coi là tràn ngập hối lộ và tham nhũng trong suốt tám năm qua. Do đó, đảng Cộng Hòa đã thắng cử từ Hạ Viện, Thượng Viện lẫn Tòa Bạch Ốc trong kỳ tổng tuyển cử năm ngoái. Toàn bộ vây cánh tham nhũng và thân Trung Cộng lẫn Việt Cộng của Clinton bị mất phiếu bật ra khỏi Hoa Thịnh Đốn hoàn toàn.
Xin được lưu ý thêm bảng thống kê chi tiêu cho môi giới chính trị để ảnh hưởng lên chính sách đối ngoại của chính phủ Obama dưới đây cho thấy ba năm cuối của nhiệm kỳ Obama 2014-2016, chi tiêu tăng vọt đều đặn lên trên sáu triệu đô mỗi năm (4). Như vậy, trong ba năm 2014 đến 2016, tổng số chi tiêu cho bọn môi giới chính trị ở Hoa Thịnh Đốn để ảnh hưởng lên chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ không thôi tăng vọt lên trên 20 triệu đô, được coi là rất cao so với nhiệm kỳ cuối của nhiều tổng thống khác.
Đó cũng là lý do tại sao, để cảm ơn cử tri bầu mình thắng cử, và để tỏ rõ cương quyết của mình thực hiện lời hứa trước cử tri, không hứa suông mị dân như cựu tổng thống Obama, chỉ mới có tám ngày nhậm chức tổng thống, tức là vào ngày 28 tháng Giêng năm nay, tổng thống Trump đã cương quyết ký một sắc lệnh gây bất ngờ mọi người có tên là:" ETHICS COMMITMENTS BY EXECUTIVE BRANCH APPOINTEES" tạm dịch ý là: “Quy định về giá trị đạo đức của công chức" nhằm cấm đoán hầu hết các hoạt động môi giới chính trị giúp ích cho các chính phủ ngoại quốc bên ngoài nước Mỹ. Chi tiết sắc lệnh này không phải là chủ đề của bài viết nhưng hành động cương quyết này của tổng thống Trump cũng cho thấy người dân Mỹ đã quá bực tức trước sự dung dưỡng bọn môi giới chinh trị ở Hoa Thịnh Đốn dưới triều Obama. Tòa Bạch Ốc cần phải có thái độ và hành động cụ thể.
Sau khi ông Trump thắng cử, hãng truyền thông Bloomberg loan tin là nhóm môi giới chính trị Podesta mất hàng loạt các hợp đồng béo bở vì ai cũng biết rõ, vây cánh của bà Clinton và ông Obama đã không còn quyền lực bao trùm Hoa Thịnh Đốn như trước nữa (5). Cụ thể là đại công ty Alphabet Inc., chủ quản công ty Google lừng danh đã rời bỏ khỏi Podesta. Ước tính có khoảng bảy đại thân chủ sẽ rời bỏ nhóm môi giới chính trị Podesta, nâng tổng số thiệt hại lên đến trên 400 ngàn đô la trong vài tháng gần đây cho nhóm này. Cũng theo Bloomberg, hãng Google đã phải trả gần 80 ngàn đô cho Podesta chỉ trong ba tháng cuối năm 2016 để mong có hậu thuẩn chính trị mai này từ vây cánh gia đình bà Clinton nếu bà thắng cử, vì chỉ số bầu cử từ giới truyền thông Mỹ hô hoán rầm rộ là bà Clinton sẽ thắng cử tuyệt đối. Cử tri Mỹ đã có câu trả lời ngược lại với giới truyền thông Mỹ, những hãng truyền thông đã một thời bịp bợm đẩy nước Mỹ sai lầm phản bội lại Việt Nam Cộng Hòa. Lề lối bịp bợm của truyền thông Mỹ đưa tin theo kiểu chiến tranh Việt Nam ồ ạt thiên vị, công kích chỉ một phía ngày nay đã không còn lừa được cử tri Mỹ nữa.
Điều đáng ngạc nhiên là dù Hoa Kỳ là đồng minh chiến lược với Do Thái bấy lâu, luôn sẵn sàng ưu đãi quốc gia này mọi thứ, ở mọi thời điểm, thế nhưng, tiền cung ứng cho bọn môi giới chính trị ở Hoa Thịnh Đốn để nước Mỹ đưa ra lập trường đối ngoại có lợi cho Do Thái chỉ thấy tăng chứ không hề giảm (6):
Như vậy, theo bảng thống kê trên, trong tám năm dưới triều Obama, tiền chi tiêu để bọn môi giới chính trị ở Hoa Thịnh Đốn vận động có lợi cho Do Thái tăng vọt kinh khiếp so với những năm trước đó, từ ba đến bốn triệu Mỹ kim thay vì khoảng một triệu cho những năm trước đó. Người Do Thái chẳng làm điều gì phí tiền cả. Nay họ tung tiền như vậy để vận động một nước Mỹ có lập trường có lợi cho họ, dù đã biết rằng nước Mỹ lúc nào cũng luôn đứng cạnh đất nước họ trong vấn đề an nguy quốc gia ở mọi tình huống, thì cũng cho thấy vai trò vận động hậu trường chính trị của bọn môi giới chính trị ở Hoa Thịnh Đốn rất quan trọng, không thể bỏ qua.
Hoạt động môi giới chính trị tại Hoa Thịnh Đốn là hợp pháp và bọn môi giới chính trị ở Hoa Thịnh Đốn rất khôn khéo dày dạn kinh nghiệm, rành rẽ mọi ngõ ngách cũng như quen biết chặt chẽ các nhân vật quyền uy ở Hoa Thịnh Đốn. Cho nên nếu Việt Cộng quyết tâm rộng rãi chi tiền để bọn này vận động cổng hậu để đưa ra lập lập trường chính sách đối ngoại có lợi cho mình thì chắc chắn, Podesta không cán đáng nổi hợp đồng này thì sẽ có nhóm môi giới chính trị khác tài ba hơn, may mắn hơn cán đáng. Thành công của bọn môi giới chính trị tại Hoa Thịnh Đốn khi vận động cho Việt Cộng lại đẩy người dân Việt Nam vào chổ khó khăn hơn khi tranh đấu lật đổ cường quyền Cộng Sản. Vụ Podesta này là một thí dụ.
Nếu là như vậy thì ngoại trừ có những tinh huống lịch sử đặc biệt khiến Hoa Kỳ không thể nào dung dưỡng chế độ Cộng Sản ở Hà Nội được nữa, trong điều kiện bình thường, thì cuộc đấu tranh dành lại chính thể Việt Nam Cộng Hòa dân quyền dân chủ của người dân trong nước lệ thuộc hoàn toàn vào khả năng của hàng triệu công dân Việt Nam Cộng Hòa tại Mỹ sử dụng bọn môi giới chính trị ở Hoa Thịnh Đốn một cách khôn khéo, hiệu quả để chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ không thể nào đi đến quyết định tạo cho Cộng Sản Hà Nội có quá nhiều thuận lợi từ thông tin, kinh tế, đến quốc phòng, thoái mái cắt cổ hay giam cầm người dân đấu tranh như hiện nay được nữa. Thậm chí, nếu có thể sử dụng bọn môi giới chính trị vận động để nước Mỹ đẩy Cộng Sản Hà Nội vào chân tường thì càng tốt. Cầm cờ Vàng biểu tình trước Tòa Bạch Ốc thể hiện chính nghĩa là một hướng rất cần và phải luôn làm, nhưng không thể là tất cả. Hướng kế là phải tung tiền dùng bọn môi giới chính trị ở Hoa Thịnh Đốn để chống lại tối đa nỗ lực vận động cổng hậu của Việt Cộng thông qua bọn môi giới do Việt Cộng thuê mướn.
Không tung tiền tối đa để lobby ở hậu trường chống lại nỗ lực lobby ở hậu trường của Việt Cộng tại Hoa Thịnh Đốn thì cũng giống như là đánh trận hở be sườn để tăng quân Việt Cộng xâm nhập vào không phản kích. Do đó, thay vì các hội đoàn bên Mỹ quyên góp tiền bạc vạn về quê nhà làm từ thiện có lợi cho Việt Cộng, hãy tung tối đa tài lực có thể có để lobby chính trường nước Mỹ như người Do Thái đã làm, đang làm và vẫn còn làm, mang đến một đường lối chính sách đối ngoại từ chính phủ Mỹ thuận lợi hơn cho sự đấu tranh của dân tộc tại quê nhà.
Nguyễn Trọng Dân
danlambaovn.blogspot.com

________________________________________
Ghi chú: