Thursday, August 7, 2014

Thiên La Địa Võng của Hoa Kỳ

Thiên La Địa Võng của Hoa Kỳ

Những căn cứ hoả tiễn của Hoa Kỳ, từ Alaska, Hạm Đội 3 ở Bắc TBD, Nam Hàn, Nhật Bản, Đài Loan, đảo Guam, Honolulu (Hawaii), Philippines, Úc, Thái Lan, đến Singapore, 


image

1 Mở bài

Tại hội nghị Đối Thoại Shangri-La, Singapore, hồi đầu tháng 6 năm 2012, Bộ Trưởng Quốc Phòng Hoa Kỳ Leon Panetta đã tiết lộ, một số vũ khí mới sẽ được triển khai tại châu Á – Thái Bình Dương trong chiến lược “Tái cân bằng lực lượng quân sự” của Tổng Thống Barack Obama.

“Tái cân bằng lực lượng” là cụm từ dùng để che giấu hành động “bao vây” và “kềm chế” của Hoa Kỳ (HK) đối với Trung Cộng (TC) mà thôi, bởi vì trên thực tế, lực lượng quân sự của TC chưa bao giờ ngang bằng với lực lượng của HK. Về hải quân (HQ), TC thua kém HK rõ rệt. Về vũ trụ, HK đang làm chủ không gian với tàu không gian con thoi không người lái X-37B. Bộ Tư Lệnh Không Gian Ảo (United States Cyber Command-USCYBERCOM) đang được thành lập để tiến hành cuộc chiến tranh mạng (Cyberwar) chống lại TC.

Bộ Tư Lệnh Thái Bình Dương (USPACOM) với hai hạm đội là Hạm Đội 7 và Hạm Đội 3 sẽ được tăng cường lên thành 6 hàng không mẫu hạm, và đặc biệt là những vũ khí hiện đại nhất sẽ được bố trí trên vòng đai bao vây TC, cho thấy nước nầy khó thoát khỏi thiên la địa võng của HK.
image

2 Bày thiên la địa võng

Thiên la địa võng là vòng vây bủa kín tất cả các phía, không có đường ra, không có lối thoát.
2.1. Căn cứ Hoa Kỳ trên thế giới
image
Hàng năm, HK chi ra khoảng 250 tỷ đô la để duy trì sự hiện diện quân sự trên toàn cầu. Theo báo cáo của Trung Tâm Nghiên Cứu Chiến Lược Quốc Tế CSIS (Center for Strategic and International Studies-CSIS), thì hệ thống quân sự bao gồm công khai và bí mật của Mỹ ở nước ngoài lên tới 1,000 căn cứ, chưa kể những căn cứ tạm trú.

Mỗi năm, con số quân nhân đồng phục Mỹ ở nước ngoài là 250,000 và số nhân viên dân sự tương đương đi cùng. Ngoài ra, còn 50,000 người địa phương phục vụ nhiều công việc khác nhau tại các căn Mỹ.

Thượng Viện yêu cầu chính quyền Obama rút gọn và đóng cửa phần lớn các căn cứ ở nước ngoài, để binh sĩ được trở về nhà, và giảm chi phí. Nhưng Tổng Thống Obama và các viên chức quốc phòng và ngoại giao cho rằng, những căn cứ đó quan trọng hàng đầu, là biểu tượng sức mạnh của HK trên thế giới. Đó là một bộ phận làm phát triển lợi ích cho Mỹ, đồng thời cũng cố mối quan hệ và niềm tin của các đồng minh, qua duy trì sự lãnh đạo của HK trên thế giới.
2.2. Hoa Kỳ xử dụng 3 căn cứ ở Philippines

image
Ngày 4-6-2012, Thứ Trưởng Quốc Phòng Philippines, ông Honorio Azcueta cho báo chí biết: “Quân đội Mỹ, tàu chiến và phi cơ, một lần nữa có thể xử dụng những căn cứ trước đây của họ ở Subic, Zambales và Clark Field. Đó là điều chúng ta mong muốn để tăng cuờng tập trận và tương tác”.

Ông Honorio Azcueta lên tiếng “chào mời” như thế trong cuộc gặp gỡ với đại tướng Martin Dempsey, Chủ Tịch Hội Đồng Tham Mưu Trưởng Liên Quân HK, tại Manila.

Năm 1992, Thượng Viện Philippines đã quyết định không gia hạn cho HK được xử dụng các căn cứ trên nước họ. Nói rõ ra là đuổi Hoa Kỳ.

Hoa Kỳ mang vũ khí hạt nhân đến Philippines

Ngày 9-6-2012, ông Retano Reyes, một nhà hoạt động chính trị, lên tiếng cảnh báo, là HK sẽ mang vũ khí hạt nhân đến Philippines, một điều mà Hiến Pháp của nước nầy cấm, để bảo vệ chính sách phi vũ khí hạt nhân của họ. Phần lớn những tàu chiến HK đều có trang bị vũ khí hạt nhân, nên rất khó kiểm soát, trước đây trong chiến tranh Việt Nam, HK thừa nhận là đã lưu trữ vũ khí nguyên tử ở những căn cứ đó, đã có một tiền lệ như thế, thì khó tránh được lần thứ hai. HK giữ bí mật thì làm sao mà biết được.

Tóm lại, vũ khí hạt nhân có thể đến khu vực châu Á-Thái Bình Dương.
2.3. Hoa Kỳ có kế hoạch bí mật ở căn cứ Thái Lan chống Trung Cộng

image
Có tin đồn về việc Bộ QP/HK có một kế hoạch bí mật nhắm vào TC ở căn cứ hải quân U-Tapao, mà chính phủ Thái vừa cho phép cơ quan Hàng Không và Vũ Trụ NASA của HK được xử dụng.

Tướng Martin E. Dempsey đã lên tiếng bác bỏ những tin đồn đó, ông khẳng định, NASA dùng căn cứ U-Tapao vào công tác nghiên cứu khí quyển, gồm khí hậu và mây ở khu vực ĐNÁ. NASA sẽ đặt một số phi cơ ở đó để phục vụ nghiên cứu. Tướng Dempsey cũng cho biết, Bộ QP/HK không có liên quan gì đến công việc thuần túy dân sự của NASA cả. Tuy nhiên, Bộ QP/HK cũng đang thảo luận với các giới chức quân sự Thái về việc thiết lập một Trung Tâm Nhân Đạo và Cứu Trợ Thảm Hoạ ở U-Tapao.

Tin đồn còn cho biết, Thái Lan cho HK xử dụng căn cứ đó để đổi lấy hộ chiếu nhập cảnh vào HK của cựu thủ tướng Thaksin Shinawatra, là anh của nữ Thủ Tướng hiện nay, Yingluck Shinawatra.

Có thể U-Tapao sẽ là một bộ phận của Bộ Tư Lệnh Không Gian Ảo (USCYBERCOM), một đơn vị thuần túy dân sự của HK.

Việc Bộ QP/HK thiết lập Trung Tâm Nhân Đạo ở U-Tapao kể ra cũng lạ thật.
2.4. Hoa Kỳ đóng “đồn kiểm soát” ở eo biển Malacca

image
Tại Hội Nghị Shangri-La, (Shangri-La là tên của khách sạn tổ chức hội nghị, ở Singapore), ông Leon Panetta đã hội đàm với người đồng cấp là Bộ Trưởng Quốc Phòng Singapore, ông Ng Eng Hen, đã đạt được một thoả thuận, cho phép HK được đưa 4 tàu chiến tấn công ven biển LCS (Littoral Combat Ship) được đến đồn trú tại vùng biển Singapore, được xem như một “trạm kiểm soát” việc ra vào của tàu bè quốc tế đi qua eo biển Malacca, bởi vì, nước Singapore nằm ngay cửa ra vào của eo biển nhộn nhịp nhất nhì thế giới nầy. Đó là tuyến hàng hải mà nhiều lần HK xem như lợi ích của quốc gia Mỹ.

4 chiếc tuần duyên hạm tối tân nhất là USS Freedom LCS-1 và USS Independence LCS-2, kỹ thuật siêu tàng hình, tốc độ cao, 56km/giờ, tầm hoạt động xa, 3,500 hải lý (6,400Km), sẽ luân phiên nhau đến đồn trú 10 tháng rồi sẽ được thay thế bằng chiến hạm hiện đại hơn.

Chuyên gia an ninh biển Singapore, ông Ristian Atriandi Supriyanto, nêu nhận định: “kế hoạch nầy của Mỹ chính là “trọng tâm biển” của chiến lược HK, vì nó nằm ngay tâm điểm hàng hải châu Á, án ngữ và kiểm soát tuyến hàng hải nhộn nhịp nhất thế giới. Việc bố trí các chiến hạm hiện đại nhất nầy tạiSingapore phản ảnh chủ trương chuyển trọng tâm biển về châu Á - Thái Bình Dương của HK”.

Với 40 người trên chiến hạm không thể đóng quân cố định được. LCS được thiết kế để tác chiến gần bờ, đặc biệt là kỹ thuật siêu tàng hình cho phép xâm nhập, phá hủy chiến thuật chống tiếp cận (Anti-Access/Area Denial-A2/AD) của Trung Cộng.
2.5. Tại sao Việt Nam không cho Hoa Kỳ thuê cảng Cam Ranh?

image
GS Chu Yin, trường Quan Hệ QT cho biết 3 lý do tại sao VN không cho HK thuê cảng Cam Ranh, như sau:
Thứ nhất

Mặc dù TC và HK có nhiều cạnh tranh và xung đột, nhưng là 2 nước được hưởng lợi nhiều nhất trong nền kinh tế toàn cầu. Lợi ích kinh tế nầy không thể tách rời HK và TC ra, nó khác với sự đối đầu giữa HK và Liên Xô trước kia.

Có nghĩa là TC và HK sẽ không đánh nhau chí tử, như thế, TC sẽ rảnh tay trừng phạt sự “phản bội” của VN.
Thứ hai

Những căn cứ tại Philippines, Thái Lan, Singapore, Nhật, Nam Hàn, Úc đủ để cho HK duy trì chiến lược quân sự ở ĐNÁ, đủ sức kềm chế TC, do đó, Cam Ranh không còn giá trị chiến lược bậc nhất đối với HK. Nếu VN cho HK thuê Cam Ranh thì xúc phạm nặng nề đối với TC, sẽ có hại cho VN nhiều hơn có lợi.
Thứ ba

Việt Nam lệ thuộc kinh tế vào TC, nên không dám hành động đưa đến thù địch.

Hiện nay, HK không chủ trương thiết lập căn cứ ở nước ngoài. Sự hợp tác VN-HK đã được xác định, nhưng không có mục đích tái lập căn cứ quân sự, mà chỉ tập trung vào quan hệ đối tác với các nước trong khu vực, giúp các nước nầy nâng cao năng lực để có đủ khả năng tự bảo vệ. Ông Panetta xác nhận điều nầy như sau: “Chỉ có sự lớn mạnh của VN và Philippines thì khu vực ĐNÁ mới được ổn định.”

Về Cam Ranh, ông Panetta nói với Phùng Quang Thanh trong cuộc họp báo như sau: “Cam Ranh là một cảng quan trọng, nếu VN có ý định cải thiện, nâng cấp, mà cần sự giúp đở, thì HK sẵn sàng hỗ trợ.” Phùng Quang Thanh đáp trả: “VN đã có kế hoạch, chiến lược và nguồn lực để phát triển Cam Ranh. Tàu không vũ trang của HK có thể tiếp tục ra vào và neo đậu tại Cam Ranh”.
2.6. Hoa Kỳ không mở căn cứ thường trực tại châu Á

image
Mặc dù tăng cường lực lượng quân sự ở châu Á-TBD, nhưng HK sẽ không mở thêm những căn cứ mới.

“Chính quyền Mỹ đang triển khai một chiến lược rất mới tại châu Á-TBD, thay vì lập căn cứ lớn, Mỹ sẽ đưa các lực lượng, chiến hạm, phi cơ, binh sĩ đến tham gia các nhiệm vụ tạm thời như tập trận chung, huấn luyện và tác chiến chung.” Bộ trưởng Panetta cho biết thêm: “Chiến lược mới nầy chỉ có thể thực hiện được, khi các nước đối tác đồng ý cho lực lượng Mỹ xử dụng bến cảng, sân bay và các cơ sở khác. HK đang đối diện với sức ép về ngân sách, nên phương pháp ít tốn kém nầy tốt hơn là lập căn cứ thường trực”.

Như vậy, nếu VN muốn nhờ HK bảo vệ, thì phải cho HK xử dụng Cam Ranh.

Mới đây, HK đưa 4,500 binh sĩ luân phiên nhau đến tập trận chung với Philippines và đã đưa 3 chiến hạm đến tập trận với Indonesia.
3 Lực lượng Hoa Kỳ ở Thái Bình Dương

3.1. Bộ Tư Lệnh Thái Bình Dương

image
Hoa Kỳ có 6 bộ tư lệnh khu vực và mới thành lập thêm Bộ Tư Lệnh Không Gian Ảo là 7, trong đó, BTL/TBD (PACOM) là mạnh nhất, với hai hạm đội, là Hạm Đội 7 và Hạm Đội 3.

Căn cứ BTL/TBD đặt tại Honolulu, Hawaii. Hệ thống chỉ huy, từ Tổng Thống qua Bộ Trưởng QP đến người cầm đầu BTL hiện thời là đô đốc Samuel J. Locklear (Từ 9-3-2012 - hiện tại)
3.1.1. Nhiệm vụ Bộ Tư Lệnh Thái Bình Dương

Bộ Tư Lệnh TBD có nhiệm vụ bảo vệ các quốc gia có hiệp ước với HK, gồm có:

- HK-Philippines (1952)

- HK-Australia-New Zealand (1952)

- Hoa Kỳ-Nam Hàn (1954)

- Hoa Kỳ-Nhật Bản (1960)

- Nhiệm vụ bảo vệ Đài Loan
3.1.2. Lực lượng quân sự của Bộ Tư Lệnh Thái Bình Dương

Bộ Tư Lệnh TBD có 2 hạm đội: Hạm Đội 7 và Hạm Đội 3. Lực lượng căn bản của 2 hạm đội là:

- 120 chiến hạm đủ loại (HĐ 7: 60)

- 700 phi cơ các loại (HĐ 7: 350)

- 120,000 nhân sự HQ & TQLC (HĐ 7: 60,000)

Trường hợp gia tăng lên thành 6 hàng không mẫu hạm thì những con số căn bản sẽ tăng theo, nhưng sức mạnh thật sự là những vũ khí vô cùng hiện đại của HK.
3.2. Vũ khí hiện đại tiền tỷ đô la ở Thái Bình Dương

image
1.Phi cơ chiến đấu tàng hình đa năng thế hệ 5 duy nhất, được đưa vào xử dụng là chiếc F-35, giá 236 triệu USD/chiếc

image
2.Phi cơ tàng hình ném bom tầm xa thế hệ mới, B-2, tốc độ siêu thanh, có thể ném bom hạt nhân. Giá 929 triệu USD/chiếc

image
3.Phi cơ Boeing P-8 Poseidon, tuần tra hàng hải, tiêu diệt tàu ngầm bằng bom và hoả tiễn, giá 220 triệu USD/chiếc.

image
4.Nổi bật nhất là tàu ngầm tấn công lớp Virginia, có khả năng hoạt động cả ở vùng nước sâu và vùng nước cạn. Chạy bằng năng lượng hạt nhân, cực kỳ êm, lặng lẽ, có khả năng phóng hoả tiễn hành trình (Cruise missile) tấn công mặt đất là Tomahawk và hoả tiễn hành trình Harpoon tấn công biển, nhắm vào tàu nổi, tàu ngầm. Giá 2.4 tỷ USD/chiếc.

Chiếc tàu ngầm siêu hiện đại nầy đã có mặt ở căn cứ Subic, Philippines, trong thời gian có căng thẳng giữa TC-Philippines ở Bãi Cạn Scarborough vừa qua.

image
5. Tuần duyên hạm tối tân LCS. Là tàu chiến đấu gần bờ, tàng hình, tốc độ 56km/giờ. Không xử dụng chân vịt (Propeller) và bánh lái, mà dùng ống hơi nước điều khiển, nên có thể áp sát bờ biển và cũng có thể chạy trên sông.

Hai tàu LCS (Littoral Combat Ship) được xử dụng là USS Independence LCS-2 và USS Freedom LCS-1. Khả năng tàng hình tối ưu, hoả lực cực mạnh, đuôi tàu có sàn đáp và chứa 2 trực thăng diệt tàu ngầm SH-60 Seahawk và 4 xe bọc thép hoặc xe humvee, xem như tàu đổ bộ mini. Loại tàu nầy được triển khai ở eo biển Malacca, Singapore.

image
6. Siêu khu trục hạm tàng hình Zumwalt DDG-1000. Năm 2014, HK sẽ đưa tàu khu trục nầy vào TBD.

Những vũ khí hạng nhất nầy đủ sức khắc chế Trung Cộng, ông Panetta khẳng định: “Các loại vũ khí nầy sẽ cho phép HK được tự do hoạt động trong những khu vực bị ngăn chặn”. Cụm từ “khu vực bị ngăn chặn” được hiểu là chiến thuật tạo vùng “cấm tiếp cận” (A2/AS=Anti-Access/Area Denial) của TC. Như vậy, chiến hạm LCS và Zumwalt là khắc tinh của A2/AD.
3.3. Siêu chiến hạm tàng hình Zumwalt DDG-1000

Hồi tháng 4 năm 2012, truyền thông Mỹ gây chấn động thế giới khi loan tin HQ/HK sẽ triển khai tàu khu trục (Destroyer) tàng hình trên TBD trong năm 2014. Giá mỗi chiếc là 3.8 tỷ USD.

Đô đốc Jonathan Greenert, Tham Mưu Trưởng HQ/HK tuyên bố: “Với khả năng tàng hình, hệ thống định vị bằng siêu âm, có khả năng phi thường về năng lực tấn công, không cần nhiều người điều khiển. Đây là tương lai của chúng ta”.
3.3.1. Chiến hạm của thế kỷ 21

image
Sau 5 năm tranh cãi, cuối cùng, ngày 15-9-2011 HQ/HK đã ký hợp đồng với công ty General Dynamics để chế tạo khu trục hạm Zumwalt DDG-1000, được gọi là “chiến hạm tàng hình đa năng” hay “chiến hạm thế kỷ 21.”

Siêu chiến hạm nầy có khả năng đột nhập, áp sát vào bờ biển mà hầu như không bị phát hiện, chủ yếu là tấn công mặt đất.

HQ/HK có lợi thế về vùng nước sâu, mà vũ khí của TC thì được bố trí ở vùng nước cạn, nên chiếc Zumwalt được sản xuất để đáp ứng khả năng khắc chế TC bằng cách bẻ gãy chiến thuật chống tiếp cận A2/AD của TC.
3.3.2. Đặc tính kỹ thuật của chiếc Zumwalt DDG-1000

image
Tàu DDG-1000 được đặt theo tên của Đô đốc Elmo Russell “Bud”Zumwalt Jr..

- Chiều dài. 182m, dài hơn tất cả các tàu khu trục hiện có.

- Mũi tàu. Mũi tàu hoàn toàn khác với thiết kế truyền thống là cao, trái lại chiếc Zumwalt có mũi tàu thấp, để bảo đảm tàng hình và tránh cho tàu lắc lư khi bị sóng đánh vào mũi tàu.

- Vỏ tàu. Vỏ tàu xuyên sóng, không để lại đường rẻ nước.

- Đuôi tàu. Có sàn đáp và chứa 2 trực thăng diệt tàu ngầm SH-60 Seahawk và 3 trực thăng không người lái. Không có những cột anten lộ thiên, mà toàn bộ hệ thống radar được thiết kế bên trong tháp. Động cơ đẩy chạy bằng điện nên rất êm.
3.3.3. Vũ khí trang bị

image
- Hệ thống định vị siêu âm

- Bệ phóng hoả tiễn đa năng. Có thể phóng nhiều hỏa tiễn khác nhau mà không cần điều chỉnh chương trình về phần mềm (Software). Phóng hoả tiễn tinh khôn tấn công mặt đất Tomahawk.

- Súng phóng hỏa tiễn tiên tiến AGS (Advanced Gun System) là một cuộc cách mạng trong ngành pháo binh, 4 khẩu súng nầy có hoả lực tương đương với một tiểu đoàn pháo binh.

Mỗi viên đạn 155mm là một hỏa tiễn được dẫn đường bằng hệ thống tấn công mặt đất tầm xa LRLAP (Long Range Land Attack Projectile), bắn xa 154km, độ chính xác sai biệt trong một chu vi 50m.

Súng AGS vận hành tự động. Thùng đạn chứa 750 hỏa tiễn, mỗi trái nặng 11kg. Hệ thống nạp đạn tự động, bắn ra 10 phát trong một phút. Chiếc Zumwalt được trang bị 2 khẩu AGS, phóng thẳng đứng. Nòng súng có thể quay vòng tròn 360 độ và được hạ xuống dưới boong tàu.

Trung Cộng không có phản ứng chính thức nào, tuy nhiên, có một viên tướng giễu cợt cho rằng, chỉ cần một chiếc ghe chứa đầy chất nổ thả trôi theo lục bình cũng đủ sức chôn chiếc tàu đó xuống đáy biển.
4 Phá vở chiến thuật chống tiếp cận của Trung Cộng

image
Chiến thuật chống tiếp cận (Anti-Access/Area Denial-A2/AD) là dùng tầm hoạt động xa của hoả tiễn, cùng với hệ thống radar và các thiết bị báo động sớm, lập ra một khu vực để ngăn chặn, khiến cho tàu địch không dám xâm phạm vào tầm sát hại của vũ khí phòng thủ.

Vùng chống tiếp cận của TC được đặt ra trong tầm sát hại của hỏa tiễn Đông Phong 21 (DF-21) được xem là “sát thủ tàu sân bay”, vì thế HKMH HK không dám đến gần. Giờ đây, HK có 3 thứ vũ khí khắc tinh của vùng chống tiếp cận, là tàu ngầm lớp Virginia, tàu tuần duyên LCS và Zumwalt, bằng cách bịt miệng, vô hiệu hoá hỏa tiễn sát thủ tàu sân bay DF-21.
5 Phá vở chiến thuật tấn công Đài Loan của Trung Cộng

image
Chiến thuật chống HK trong việc bảo vệ Đài Loan, hay tấn công HK trên TBD, bắt đầu bằng cuộc tấn công trên mạng của chiến tranh không gian ảo (Cyberwar). Theo kế hoạch, TC sẽ tấn công vào hệ thống máy tính của BTL/TBD và của các công ty tiếp vận cho Đài Loan, để làm trì trệ việc phản ứng kịp thời giải cứu đảo quốc nầy.

Để phá vỡ kế hoạch đó, HK đã thiết lập Bộ Tư Lệnh Không Gian Ảo (USCYBERCOM) và có thể sẽ đặt một bộ phận ở căn cứ U-Tapao của Thái Lan.

Như vậy, hai chiến thuật của TC, một dùng hoả tiển sát thủ tàu sân bay, một là dùng chiến tranh không gian ảo, bị khắc chế và phá vở bởi chiến lược “Tái cân bằng lực lượng quân sự” của Tổng Thống Obama.
6 Quan điểm của Hoa Kỳ về Biển Đông

image
4 nội dung căn bản.

1. Mỹ có lợi ích quốc gia tại Biển Đông, đặc biệt là an ninh hàng hải, chủ yếu là từ eo biển Malacca.

2. Mỹ không đứng về phe nào trong việc tranh chấp chủ quyền, nhưng ủng hộ giải quyết bằng đàm phán hoà bình, ngoại giao đa phương, trên căn bản luật pháp quốc tế. Đặc biệt là Mỹ cam kết bảo vệ các quốc gia có hiệp ước với HK, như Philippines, Nam Hàn, Nhật Bản, Úc, New Zealand, và bảo vệ Đài Loan.

Bao nhiêu điều đó cho thấy HK có lý do để không đứng ngoải tranh chấp ở Biển Đông. Và cũng cho thấy, HK có thể đứng ngoài trong trường hợp TC dạy cho CSVN một bài học thứ hai, nếu như CSVN không chính thức lập quan hệ quốc phòng cụ thể với HK.

3. Mỹ tăng cường HQ vì trọng tâm kinh tế toàn cầu di chuyển về khu vực ĐNÁ, vì Mỹ có quyền lợi ở đây, nên điều chỉnh việc tập trung lực lượng quân sự là việc bình thường, không phải nhắm vào Trung Cộng.

4. Trong chuyến công du châu Á lần nầy, Bộ Trưởng QP/HK Panetta khẳng định cam kết bảo vệ các đồng minh của HK, đồng thời cũng mong muốn hợp tác với Trung Công.
7 Hoa Kỳ chủ trương “3 hơn” ở châu Á-Thái Bình Dương

image
Ngày 7-6-2012, trong cuộc họp báo, tướng Martin Dempsey cho biết, việc chuyển quân đến châu Á-TBD dựa trên nguyên tắc 3 hơn: Quan tâm hơn. Cam kết nhiều hơn. Chất lượng hơn.

Binh sĩ Mỹ sẽ luân phiên nhau, hơn là đóng quân tại căn cứ cố định.

Philippines, Thái Lan và Singapore đã có đóng góp tích cực và muốn chia xẻ trách nhiệm quốc phòng lớn hơn.

Hoa Kỳ khuyến khích khối ASEAN đóng vai trò tích cực hơn.
8 Kết

image
Chiến lược “tái cân bằng lực lượng quân sự” của Hoa Kỳ lợi hại thật, cho thấy Trung Cộng khó thoát khỏi thiên la địa võng mà Tổng Thống Obama đã bày ra.

Những căn cứ hoả tiễn của Hoa Kỳ, từ Alaska, Hạm Đội 3 ở Bắc TBD, Nam Hàn, Nhật Bản, Đài Loan, đảo Guam, Honolulu (Hawaii), Philippines, Úc, Thái Lan, đến Singapore, và từ 6 hàng không mẫu hạm nằm trên vành đai bao vây, đều chỉa hoả lực vào một mục tiêu cố định là Bắc Kinh, cho thấy TC chạy trời không khỏi nắng.

Ví dụ như một trận chiến xảy ra, thì ngoài vũ trụ, tàu con thoi không người lái X-37B, đang làm chủ không gian, làm tê liệt hệ thống định vị toàn cầu (GPS) của TC, thì hoả tiễn “sát thủ HKMH” DF-21 hoàn toàn vô dụng. Thêm vào đó, X-37B cũng có khả năng phóng hỏa tiễn xuống Bắc Kinh, đồng thời 3 siêu vũ khí tàng hình phá hủy chiến thuật “vùng cấm tiếp cận” của TC và nhất là từ 12 vị trí trên vòng đai bao vây, cùng khai hỏa một lúc nhắm vào Hoa Lục thì TC có ba đầu 6 tay cũng đành chịu, vì không thể phản công cùng một lúc đến 12 vị trí ở nhiều phương hướng khác nhau được.


image
Bộ Tư Lệnh Không Gian Ảo của HK nhập trận, phen nầy anh ba Tàu chết chắc. Hay ít ra cũng không còn lớn lối hăm he các nước nhỏ trong khu vực nữa.
Trúc Giang
VHP chuyển

Saturday, August 2, 2014

Thiên hùng ca dựng một ngọn cờ

Thiên hùng ca dựng một ngọn cờ - Huỳnh Văn Phú ( K 19 )

“Tôi trân trọng yêu cầu đại tướng chuyển đến Trung Tướng Tư Lệnh Quân Ðoàn 1 và Quân Khu 1, Chuẩn Tướng Tư Lệnh Sư Ðoàn TQLC cùng toàn thể đơn vị trưởng và chiến sĩ đã đánh tan quân Cộng Sản xâm lược 
Nếu người chiến binh TQLC Hoa Kỳ hãnh diện vì những chiến thắng mà họ đã đạt được trong quá khứ tại Belleau Wood, Iwo Jima, Inchon,… thì hiện tại, bất cứ người lính TQLC Việt Nam nghèo khổ nào của chúng ta cũng đều có quyền hãnh diện khi tạo được một chiến thắng vàng son nhất, lẫy lừng nhất ở Quảng Trị ngày 16 tháng 9, năm 1972.

Chiến thắng của TQLC tại thành phố này vĩ đại quá, vượt hoàn toàn tầm mức của những chiến thắng từ trước đến nay tại chiến trường miền Nam Việt Nam. Chắc chắn không có một ngòi bút nào dù tinh tường và tài ba đến đâu có thể lột tả hết những vẻ vang của chiến trận này. TQLC đã chiến đấu dũng cảm, phi thường với sức chịu đựng gian khổ vô bờ bến trong một hoàn cảnh vô cùng đặc biệt để hoàn thành mục tiêu to lớn của quân đội, của quốc gia và có lẽ của cả thế giới tự do nữa: chiếm hoàn toàn thị xã Quảng Trị vào lúc 12 giờ ngày 16 tháng 9, 1972.

Với chiến thắng đó, người lính TQLC của miền Nam đã khiến cho tướng Võ Nguyên Giáp phải bật khóc và những huyền thoại bao quanh ông ta đã tan thành mây thành khói. Bây giờ, ông là một bại tướng còn thê thảm hơn bại tướng De Castries của Pháp quốc ngày nào ở chiến trường Ðiện Biên Phủ. Nhưng nhắc đến điều ấy làm gì ở đây cho tốn giấy mực, chỉ biết rằng canh bạc cuối cùng của Hà Nội vung ra trên chiếu đã cháy, cháy tan ra tro bụi như những xóm làng, nhà cửa của dân chúng Quảng Trị: 5 Sư đoàn chính quy CSBV đã bị TQLC đánh tan.

Ðây là một trận chiến làm thay đổi hẳn bản chất chiến tranh Việt Nam đã kéo dài quá lâu trên phần đất khốn khổ này. Chiến trường rộng quá, oai hùng quá và có nhiều chi tiết quá, cần phải có nhiều cây bút mới có thể ghi lại hết được. Người viết chỉ với cố gắng cá nhân ghi lại một cách tóm lược những nét hào hùng của các đơn vị TQLC đã tham dự trận đánh để kịp lên khuôn số báo 1 tháng 10, 1972.

 1. Chiếc bánh trung thu xẻ đôi

 Cổ thành Ðinh Công Tráng Quảng Trị được xây dựng từ thế kỷ 19. Có lẽ khi xây thành này, các kiến trúc sư của nhà Nguyễn đã nghĩ đến hình ảnh một cái bánh Trung Thu vuông vức. Tuy nhiên, những người lính TQLC khi tiến đánh chiếm chiếc bánh Trung Thu này chưa hề nếm qua mùi vị của mùa bánh Trung Thu năm ấy.

Kể từ ngày tiếp nhận khu vực hoạt động chung quanh thị xã Quảng Trị do Sư Ðoàn Nhảy Dù bàn giao lại, Lữ Ðoàn 258/TQLC của đại bàng Ðồ Sơn (Ðại Tá Ngô Văn Ðịnh, lữ đoàn trưởng Lữ Ðoàn 258/TQLC) đã tiến đánh gay go, chiếm từng tấc đất trên một chiến trường kinh khiếp nhất. Ba mặt tấn kích, từ ngã ba Long Hưng tiến lên theo hướng Ðông Bắc, từ bệnh viện Quảng Trị đến “Vòng Ðai Xanh,” và từ phía Bắc, từ nhà thờ Tri Bưu sang đường Lê Văn Duyệt đến sát Cổ Thành. Chiến trường kéo dài giữa những cơn mưa pháo ngất trời suốt ngày đêm của địch cho đến ngày 9 tháng 9, 1972, giai đoạn “dứt điểm” bắt đầu cho một chiến thắng vinh quang trong quân sử TQLC được hoàn tất 7 ngày sau đó.

Ðại bàng Lạng Sơn (Tướng Bùi Thế Lân, tư lệnh TQLC) ra lệnh cho Ðồ Sơn và Bắc Ninh (Ðại Tá Nguyễn Năng Bảo, lữ đoàn trưởng Lữ Ðoàn 147/TQLC) phải “tapi” trong trận đánh này. Thế là chiếc bánh Trung Thu (Cổ Thành Quảng Trị) được xẻ làm đôi. Nửa phía Nam của chiếc bánh thuộc Lữ Ðoàn 258/TQLC với các Tiểu Ðoàn 1, Tiểu Ðoàn 2 và Tiểu Ðoàn 6/TQLC chịu trách nhiệm. Còn nửa phía Bắc thuộc Lữ Ðoàn 147/TQLC với các Tiểu Ðoàn 3, Tiểu Ðoàn 7 và Tiểu Ðoàn 8/TQLC. Nỗ lực chính để tiến đánh “biểu tượng lịch sử và chính trị” này là Tiểu Ðoàn 6/TQLC ở phía Nam và Tiểu Ðoàn 3/TQLC ở phía Bắc.

 2. Một cuộc thăm dò

 Lữ Ðoàn 258/TQLC quyết định tung Tiểu Ðoàn 6/TQLC của Thái Dương (Trung Tá Ðỗ Hữu Tùng, tiểu đoàn trưởng TÐ6/TQLC) làm nỗ lực chính để thanh toán nửa Cổ Thành phía Nam. Chỉ có nửa cái bánh thôi, nhưng bánh dai quá, dai như người đàn bà góa bụa lâu ngày. Bánh có đủ loại vũ khí AK, CKC, B40, B41, đại pháo 130 ly, 82 ly không giật, hỏa tiễn và cả tăng yểm trợ.

Thái Dương ngồi trong hầm chỉ huy sát trụ sở xã Hải Trí, sau nhiều đêm thức trắng, tính toán kế hoạch quyết ăn cái bánh cho kịp mùa Trung Thu này. Nhất định phải thăm dò xem trong ruột bánh còn có những gì nữa. Nghĩ là làm ngay. Ðêm 23 tháng 8, một toán 6 người do chàng ca sĩ tân cổ giao duyên Tôn Tẩn (Trung Sĩ Trịnh Thành Tẩn) chỉ huy được Thái Dương giao nhiệm vụ thám sát góc Ðông Nam Cổ Thành. Thái Dương đi một đường dặn dò Tôn Tẩn:
-Thám sát thôi, không được nổ súng nghe. Nhớ chưa? Tôi nhắc lại đây chỉ là một cuộc thám sát thăm dò tình hình địch chứ không phải là cuộc đột kích tiêu diệt địch.
-Dạ, tôi nhớ kỹ rồi.

Tôn Tẩn dạ một tiếng và ra đi. Tôn Tẩn không cưỡi trâu, không biết phép tàng hình nhưng Toán Thám Sát của Tôn Tẩn nhanh hơn những con sóc, ẩn hiện như những bóng ma, len lỏi qua những ổ chốt của địch, vượt rào, chui kẽm gai đến 21 giờ đêm thì Tôn Tẩn dẫn Toán Thám Sát trở về an toàn và báo cáo:
-Tại góc Ðông Nam Cổ Thành có hai cách vào. Một cách thì chui lỗ chó, lỗ chó này do bom đục từ trước. Cách khác thì leo lên Cổ Thành đã bị sụp một mảng lớn cách lỗ chó khoảng 20 thước. Tụi nó ngồi trong hầm, thắp đèn nói chuyện suốt đêm. Chúng gác kép, đổi vào giờ lẻ và đi dưới giao thông hào.

Thái Dương ngồi nghe im lặng, lông mày nhíu lại. Ðầu dây mối nhợ là đây. Ðược rồi, cứ để đó. Tất cả trông cậy vào mình ta. 10 năm có mặt trên khắp chiến trường, bây giờ là giây phút quyết định. Trước hết, ta phải thanh toán cho xong cái “vành đai xanh” cái đã.

Tài, đại đội trưởng Ðại Ðội 4, xung phong nhận lãnh nhiệm vụ này. Tài “ủi bãi” từ trường Nguyễn Hoàng xuống phía Nam rồi ngược lên phía Bắc hoàn tất công tác lẹ làng. Tài được coi như “công và thủ” vững vàng nhất. Xong rồi, bám chặt ở đó, “clear” vòng ngoài cho sạch cái đã. Sau đó, lại còn phải đặt chốt ở MACV nữa mới chắc ăn.

 3. Lập một đầu cầu

 Kế hoạch dứt điểm Cổ Thành Quảng Trị bắt đầu từ 6 giờ sáng ngày 9 tháng 9, 1972. “Song Cửu” mà, hai con số 9 thì nhất định phải tốt thôi. Chàng Hương Giang (Thiếu Tá Nguyễn Ðăng Hòa, tiểu đoàn trưởng Tiểu Ðoàn 1/TQLC) của đơn vị Quái Ðiểu xua quân ủi từ bệnh viện Quảng Trị lên chiếm Ty Cảnh Sát Quốc Gia. Chốt địch tử thủ ở đây cứng ngắc, cứng hơn sắt, từ nhiều ngày qua đã gây khó khăn không ít cho Mãnh Hổ ở thời gian trước. Nhưng bây giờ sắt gặp phải kim cương cứng nhất trần gian, chốt đành phải bung ra. Quái Ðiểu nuốt trọn Ty Cảnh sát Quốc Gia trong khi Trâu Ðiên (Tiểu Ðoàn 2/TQLC) vung cặp sừng nhọn hoắc nhảy vào “vòng đai xanh” thay thế cho “Ðồ Sơn con” (Ðại Úy Ðịnh, đại đội trưởng/Ðại Ðội 3/TÐ6/TQLC) để từ đó húc vào nhà thờ lớn Quảng Trị và trường Trung Học Phước Môn Teresa. Dấu vết câu chuyện tình “Love Story” bây giờ chỉ còn lại ngôi nhà lầu hai tầng đổ nát.

Liễn và Thọ ủi khu vực này nhanh quá, tuyệt vời quá! Khi Trâu Ðiên nổi điên lên thì phải biết, đất đá cũng không còn. 15 chiếc tăng T.54 ở làng Thanh Lê kia mà còn chưa thấm vào đâu sá chi cái lũ chốt chết đói này. Sau khi giao “vòng đai xanh” cho Trâu Ðiên, “Ðồ Sơn con” nhận lãnh một nhiệm vụ vô cùng quan trọng: xâm nhập và đánh chiếm Cổ Thành. Một là ta còn sống, bắt cái mai bạc chuyến này, Ðệ Ngũ Bảo Quốc có rồi, hai là ta nằm xuống, cũng là cố Thiếu Tá nhưng cái màn gắn lon trong tư thế nằm đó, ta chẳng bao giờ ham. Nhất định ta phải hoàn thành nhiệm vụ vẻ vang. Ðồ Sơn con cương quyết như thế.

Ðêm 9 tháng 9, 1972, toán thiết lập đầu cầu tại góc Ðông Nam Cổ Thành là 6 quân nhân thuộc Ðại Ðội 4/TÐ6 gồm các anh: Trung Sĩ Trình, B1 Tải, B2 Sơn, B2 Tâm, B2 Châu và B2 Chương. Trình chỉ huy toán này. trung sĩ mà, một hạ sĩ quan bảnh nhất của Ðại Ðội 4. Chỉ có 6 người thôi, 6 người đi tiên phuông cho một chiến thắng lịch sử. Chiếc máy C.25 mang theo được cho vào hệ thống của Ðại Ðội do Ðồ Sơn con chỉ huy luôn.

Cơn bão Flossie còn dai dẳng và làm trời tối nhanh hơn. Dưới hào, sát bờ tường Cổ Thành, nước dâng cao. Toán thiết lập đầu cầu bò đi như những con rắn. Ðêm đen quá, chả trông thấy gì hết. Không thấy càng tốt, cứ bò, bò nghiêng, bò ngửa và bò sấp. Hào nước đen ngòm ở trước mặt, góc Cổ Thành lờ mờ trong bóng đêm. Lặn hay lội qua? Trình lưỡng lự một giây. Thôi, lặn cho chắc ăn. Trình mừng thầm trong bụng. Lỗ chó đây rồi. Ở phía sau, cách đó 50 mét, hai trung đội của Ðại Ðội 3 đã sẵn sàng. Thật lẹ, Trình chui đầu tiên vào lỗ chó ở góc thành. Lần lượt 5 người kia trong toán của Trình cũng chui vào theo. Trong vòng 20 giây, hàng loạt AK và B.40 nỗ ầm ầm. Trình và Tải chết ngay tại giao thông hào khi vừa lọt vào phía trong nội thành. B2 Châu và B2 Chương bị thương, chỉ còn B2 Sơn và B2 Tâm. Sơn chụp chiếc máy C.25 báo cáo về cho Ðồ Sơn con:
-Vào được rồi nhưng 2 chết, 2 bị thương.
-Bám chặt, sẽ tiếp tay ngay.

Trình và Tải bị Việt Cộng lôi xác kéo vào trong. ÐM, chúng mày muốn cái gì, chơi cha hay sao mà kéo xác bạn bè ta? Sơn chửi thầm một câu và bình tĩnh giữ chặt lỗ chó. Sơn thấy thời gian chờ đợi tiếp viện thật dài. Súng địch nổ sát bên tai nghe nhức óc. Sống chết có số, Sơn quyết bám chặt lỗ chó như con hào bám cứng chân đê. Tao mà bám ở đây, bạn bè tao lên xong thì bọn mày chết hết. Sơn thì thầm một mình.

 4. Một láng cuối cùng

 Ở phái sau, từ khi nghe B2 Sơn báo cáo, Ðồ Sơn con xua gấp hai chàng Thiếu Úy Khen và Ðạo dẫn hai trung đội vượt qua hào nước tiến vào lỗ chó và leo qua bờ thành. Ðịch phản ứng dữ dội. Bao nhiêu hỏa lực chúng đều dồn về mặt này. Bất chấp, Thần Ưng (danh hiệu của TÐ6) điên người lên rồi, Ðạo và Khen dẫn quân xâm nhập vào trong nội thành. Bắc quân đâu có ngờ rằng đánh đêm cũng là “nghề” của chàng, những chàng Cọp Biển gan lì trong những người lính gan lì trên thế giới. Và trận chiến hãi hùng nhất, kinh khiếp nhất xảy ra trong đêm từ 20 giờ 30 đến 7 giờ sáng hôm sau giữa Cộng quân và hai trung đội của Tiểu Ðoàn 6/TQLC.

Thiếu Úy Khen đã bị thương cùng 9 người khác và 9 người hy sinh. Ðó là cái giá mà Ðại Ðội 3/TÐ6/TQLC phải trả trong đêm 9 tháng 9 để đổi lấy 100 thước vuông đất tại góc Ðông Nam Cổ Thành. Ðất đắt giá quá, đất được cấu tạo bởi xương máu của các anh chiến sĩ Thần Ưng dũng cảm. Ðất ở đây quý hơn đất trên cung trăng. Còn lại một trung đội bám chặt ở đó, có Trời xuống gọi cũng không nhả ra sá gì lựu đạn, đại pháo 130 ly và CKC bắn tỉa. Ai ở đâu ở đó, không thể nào tải thương được. Tải thương làm sao được ở giờ phút ấy. 

Thái Dương tuy có đau lòng nhưng vẫn phải quyết định tàn nhẫn hơn. Ðêm 10 tháng 9, toàn bộ đại đội phải vào theo. Xâm nhập theo vết dầu loang và theo cái lối “đeo kính râm” (đánh đêm).

Thái Dương và Sông Hương theo dõi từng giây phút một các đứa con trong trận đánh để đời này. Lâu lắm rồi, chàng ta không tài nào ngủ được, bây giờ tựa lưng vào hầm thở phào một phát. Coi như xong được 60% công tác.
- Ðẽo từng hố một nghe. Chạm chốt nào thì đẽo ngay chốt đó. Ðẽo hết.

Sông Hương nói máy, mặt lạnh như tiền. Chốt gan lì quá, chỉ có 3 thước thôi. 3 thước thì đẽo theo 3 thước, 1 thước thì đẽo bằng lưỡi lê. Quy luật đã quá rõ ràng. Ðánh xong trận này để lừng danh một thủa.

Ðêm 13 tháng 9, Tài điều động Ðại Ðội 4 tiếp tục xâm nhập vào được hết trong Cổ Thành. Thái Dương thở ra một hơi dài nhưng rồi khựng lại, chỉ thở được có nửa hơi thôi. Cổng Nam và cổng Tây của Cổ Thành còn sờ sờ ra đó, chưa thanh toán xong thì chưa thể nào thở thoải mái được. Láng bạc cuối cùng được tung ra.
Ngày 14 tháng 9, Thái Dương tung đại đội của Trung Úy Ðức đánh cổng chính Nam Cổ Thành. Trước đó, Liễn của Trâu Ðiên cũng đã đánh bật được chốt ra khỏi trường Phước Môn Teresa rồi. Sừng Trâu Ðiên mài kỹ quá nên Cộng quân đành đội nón cối từ giã mái trường đi về ngủ với Bác và Ðảng của chúng. Thế là bên hông trái đỡ lo, suốt ngày 14 tháng 9, Ðại Ðội 2 đã diệt lần diệt mòn các toán chốt địch để tiến lên cửa Nam.
-Ðem mụ đàn bá góa (chiến xa M.48) thổi ngay vào cái hầm kia.

Một người lính Thần Ưng bật cười khan. ÐM, đàn bà góa đái hay thật. Ðái đâu cháy đó. Ðái bằng máy điện tử mà không “khai,” không chính xác sao được. Rồi M.113 phun lửa tiếp tục nhào lên. Cả bờ thành phía Nam khói lửa ngất trời. Ðến 16 giờ 15 trong ngày, một trung đội của Ðại Ðội 2 đã bám xong bờ phía Nam, diệt từng hầm, từng hố một. Suốt đêm hôm ấy, Ðại Ðội 2 đã chiếm trọn góc Tây Nam Cổ Thành.

 5. Khi Sơn Dương trở về mái nhà xưa

 Mặt trận ở phía Nam Cổ Thành thế là coi như đã xong được 80% rồi. Ðại Bàng Ðồ Sơn của Lữ Ðoàn 258/TQLC chỉ mừng thầm trong bụng thôi. Mặc dù không nói ra nhưng ông đã nắm chắc phần thắng trong tay. Ngược lại, bên Lữ Ðoàn 147/TQLC hai Ðại Bàng Bắc Ninh và Phúc Yên (Trung Tá Nguyễn Xuân Phúc, Lữ Ðoàn Phó) lòng nóng như lửa đốt. Nóng nhất vẫn là anh Năm Robert lửa (biệt danh của Tr/Tá Phúc). Mà không nóng sao được dẫu rằng ông đánh giặc rất “phong thái.” Vừa đánh giặc vừa uống la-ve mà, lại vừa ngâm thơ nữa.”Say sưa nghĩ cũng hư đời. Hư thời hư vậy, say thì cứ say.”

Chương Thiện (Thiếu Tá Cảnh, tiểu đoàn trưởng Tiểu Ðoàn 3/TQLC) và Kiến Hòa (Thiếu Tá Kim, tiểu đoàn trưởng Tiểu Ðoàn 7/TQLC) cũng nôn nao không kém. Mẹ kiếp, bánh Trung Thu gì mà phía Nam là hai cái “trứng vịt,” còn phía Bắc thì trơ ra “khúc lạp xưởng,” khó nuốt quá đi thôi. Robert lửa còn khôi hài đen một phùa trước khi Bắc Ninh xua Tiểu Ðoàn 3 và Tiểu Ðoàn 7 thanh toán vùng đất đã định. Chương Thiện tuy còn mới nhưng rất ngon lành. Làm nỗ lực chính chiếm nửa cái bánh Trung Thu ở phía Bắc mà không ngon lành sao được. Chương Thiện quyết sống mái phen này. Thạch Sanh, Sơn Dương và Nhân nên chọn thằng nào để dứt điểm đây? Chương Thiện gọi Dương (Trung Úy Dương, đại đội trưởng Ðại Ðội 4) lại hỏi:
-Quê anh ở Quảng Trị, phải không?
-Dạ đúng như vậy.
-Anh và Thạch Sanh ủi ngay vào chỗ này.

Chương Thiện đi một màn dặn dò chiến thuật vượt qua “khe” chị Quý (Hào nước sát Cổ Thành). Cổ Thành chỉ là một người đàn bà góa. Tuy lúc ban đầu khó tán thật nhưng một khi đã tán được rồi thì chỉ đâm một cái là tuốt luốt. Ráng đi.

Thế là Sơn Dương trở về mái nhà xưa. Nhà của ta ở trước mặt đây này, bên phải con đường số 5 cách Cổ Thành chỉ có 200 thước. Chốt địch đã ở trong ngôi nhà thân yêu của ta từ mấy tháng qua. Chốt lì lợm quá, không lẽ thổi bay mái nhà nơi ta đã sinh ra và lớn lên? Ðau lòng lắm nhưng biết làm sao hơn! Sơn Dương cho lệnh chiếc M.48 thổi một phát. Cả một vòm trời nghiêng ngả, gạch ngói vỡ tan. Dương thấy mình ứa nước mắt. Trung đội đi đầu của Dương tiến lên trám chốt của ta vào.

Trong khi đó các chiến sĩ Hùm xám của anh Tư Kiến Hòa ủi phăng phăng vào nhà thờ An Hòa kẹp cứng ngắc hông bên phải để cho Tiểu Ðoàn 3 dễ dàng dứt điểm. Ðánh đêm, lại phải đánh đêm. Với chiến trường bây giờ thì bóng đêm không còn là kẻ thù của ta nữa mà lại là bạn của ta. Nhưng mà khổ ơi là khổ, dọc đường tiến quân của Sơn Dương, những mái nhà tôn ngã nhào, nằm che lấp cả lối đi. Chỗ nào cũng thấy tôn là tôn, mỗi bước chân đi là một lần gây tiếng động. Cộng quân từ góc Ðông Bắc Cổ Thành hễ cứ nghe tiếng động chỗ nào là nổ súng như mưa vào chỗ đó.
-Cẩn thận và nhẹ nhàng một chút.

Sơn Dương nói máy, dặn dò con cái, mặt cau lại như táo bón lâu ngày. Ðêm 14 tháng 9, Dương cho trung đội của Thiếu Úy Ðức băng qua đường Lê Văn Duyệt bám ngay vào bờ thành phía Bắc, diệt xong các ổ chốt và nằm tại đó nghi binh cho đến 2 giờ khuya. Ðến 3 giờ sáng, Dương lại kéo Ðức về bờ thành phía Ðông để xâm nhập mặt này. Mỗi người 15 quả lựu đạn, vượt qua “khe chị Quý” để trèo lên bức tường mà lọt vô nội thành. Bấy giờ là 5 giờ 30 sáng, đại đội của Thạch Sanh cũng dẫn quân xông vào trong đêm đó. Lũ chuột bất ngờ quá, không kịp chống đỡ. Sơn Dương vừa đánh vừa tiếp đạn từ bên ngoài thành tiến ồ ạt từ mặt Ðông sang mặt Tây của nội thành suốt trong ngày 15 tháng 9.

 6. Dựng một ngọn cờ

 Phải nói rằng các chiến sĩ Thần Ưng đã xâm nhập phía Nam Cổ Thành với mưu lược, tính toán kể từ đêm 9 tháng 9 để từ đó làm chủ vùng đất trách nhiệm một cách phi thường và tuyệt vời thì Tiểu Ðoàn 3 cũng đã đánh chiếm nửa chiếc bánh Trung Thu mặt Bắc một cách siêu việt. Siêu việt vì chỉ trong vòng có 24 tiếng đồng hồ mà đã hoàn tất nhiệm vụ.
Trở lại đêm 15 tháng 9, sau khi chiếm được góc thành phía Nam, Ðại Ðội 2 của Tiểu Ðoàn 6 nhận lệnh từ Thái Dương:
-Ðóng cái nút lại ngay trong đêm nay (chận bít cửa Tây Cổ Thành).

Cho dù không có lệnh của Thái Dương đi nữa, Ðức cũng phải làm và làm được chuyện đó. Ðến 21 giờ 30 thì Ðại Ðội 2 của Ðức đã đóng kín hoàn toàn cửa Tây. Riêng Ðồ Sơn con thì từ hai ngày qua lo thanh toán trong ruột Cổ Thành. Cái nhân của chiếc bánh Trung Thu chẳng còn gì nữa, những pass bom dội xuống chỉ cách “đứa con đầu” chừng 100 thước. Vâng, chỉ có 100 thước, khoảng cách đó đối với quả bom 1,000 cân Anh đâu còn một thước nào an toàn nữa. Thế mà Ðồ Sơn con vẫn đánh. Trên thế giới này có sự yểm trợ nào liều lĩnh đến thế nếu không phải là chiến trường do TQLC điều khiển? Các trận giao tranh vẫn tiếp diễn với cường độ khốc liệt suốt đêm 15 tháng 9. Ðêm đó đối với Cộng quân thật dài, chúng cố níu kéo lại một vài phút giây để còn thở, còn tưởng nhớ đến gia đình, đến Bác và Ðảng đang ngồi ôm mặt mà khóc ở ngoài đất Bắc xa xôi kia.

Ðúng 9 giờ sáng ngày 16 tháng 9, 1972, hai Tiểu Ðoàn 6 và 3/TQLC đã làm chủ hoàn toàn Cổ Thành Quảng Trị. Những người lính TQLC đã ăn xong chiếc bánh Trung Thu sau 7 ngày dứt điểm oai hùng. Tàn quân của Hà Nội như một đàn vịt chạy về phía Tây, cố vượt qua Tòa Hành Chánh Tỉnh để sang bên kia bờ sông Thạch Hãn. Nhưng đã muộn quá rồi! Trâu Ðiên và Ó Biển đã kẹp lại ở hai đầu Nam Bắc dọc theo đường Trần Hưng Ðạo hốt gọn hết trong buổi sáng hôm ấy.

Khí thế của các chiến sĩ TQLC bừng bừng dâng cao như các đợt sóng thần phủ xuống đầu lính Bắc quân những nỗi kinh hoàng. Lời thề của tên trung đoàn trưởng Trung Ðoàn 48/CSBV tử thủ Quảng Trị: “Còn Trung Ðoàn 48 này thì còn Cổ Thành Quảng Trị” đã bị những lớp Sóng Thần TQLC cuốn đi nhận chìm xuống đáy bùn đen của dòng sông Thạch Hãn. Ðâu còn có chiến thắng nào vượt lên trên chiến thắng này của TQLC trong ngày huy hoàng đó. Vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa để tôi phải ghi kết quả trận đánh ở đây?

Bây giờ chỉ còn là giây phút dựng cờ. “Cờ bay, ôi ngọn cờ bay.” 12 giờ 45 ngày 16 tháng 9, 1972, ngọn Cờ Vàng Ba Sọc Ðỏ, biểu tượng của Quốc Gia được dựng lên tại cửa chính Tây của Cổ Thành Quảng Trị. 6 chiến sĩ TQLC đã làm công việc trọng đại đó là các anh Nguyễn Phúc Ðịnh, Trần Văn Vân, Bùi Ðăng, Sơn Keo, Nguyễn Nho và Trần Văn Kiệt thuộc Tiểu Ðoàn 6/TQLC. Cũng chính giờ phút ấy, tại cửa Ðông Cổ Thành, Tiểu Ðoàn 3/TQLC cũng đã dựng ngọn cờ chiến thắng lên cao.

Từ Bộ Chỉ Huy Tiểu Ðoàn, Thái Dương nhìn qua đám bụi mù của cơn mưa pháo địch từ phía Ðông Hà còn rót xuống Cổ Thành Quảng Trị, lá cờ màu vàng tươi với ba sọc đỏ bay phất phới trong gió, nổi bật lên nền trời đổ nát của thành phố dấu yêu đã trở về với miền Nam. Ta chỉ cắm lá cờ khi nào lá cờ ấy bay vĩnh viễn trên trên phần đất Quảng Trị này. Thái Dương nói thầm như vậy và ông ngước nhìn một mảng trời qua khung cửa. Giờ này là giờ Ngọ, giờ của chiến thắng, giờ phút ghi nhớ đời đời. Bóng mặt trời đã đi đâu? Lá cờ chói lòa vinh quang đã che lấp tất cả những vinh quang nào có trên trái đất này.

Chiếc radio mang theo đã được người lính cận vệ mở ra từ lúc nào. Thái Dương lắng nghe tiếng người xướng ngôn Ðài Phát Thanh Sàigòn đọc công điện của Tổng Thống VNCH ngợi khen các chiến sĩ TQLC:
“Tôi trân trọng yêu cầu đại tướng chuyển đến Trung Tướng Tư Lệnh Quân Ðoàn 1 và Quân Khu 1, Chuẩn Tướng Tư Lệnh Sư Ðoàn TQLC cùng toàn thể đơn vị trưởng và chiến sĩ đã đánh tan quân Cộng Sản xâm lược ra khỏi Thị Xã và Cổ Thành Quảng Trị lời ngợi khen nồng nhiệt nhất đồng thời lòng khâm phục vô biên của toàn thể chính phủ tại Dinh Ðộc Lập sáng hôm nay 16 tháng 9, 1972. Tôi kính cẩn nghiêng mình trước những chiến sĩ đã hy sinh cho Ðại Nghĩa Dân Tộc và tôi sẽ đến thăm anh em.”

Thái Dương ngồi xuống ghế, châm điếu thuốc đầu tiên trong ngày. Và tại Cổ Thành, lá Cờ Vàng Ba Sọc Ðỏ đang bay phất phới trong gió.

Quảng Trị, 22 tháng 9, 1972
Huỳnh Văn Phú

Friday, August 1, 2014

Chỉ có kẻ ngu mới chống Hoa Kỳ

Lý Quang Diệu - Chỉ có kẻ ngu mới chống Hoa Kỳ


Chính quyền Obama tuyên bố vào năm 2011 rằng Hoa Kỳ dự định tiếp cận khu vực châu Á-Thái Bình Dương với một trọng tâm mới.

Mỹ nhiều trở ngại nhưng vẫn giữ vị trí số một

Cân bằng quyền lực đang chuyển đổi. Về phía châu Á của Thái Bình Dương, theo thời gian Hoa Kỳ sẽ gặp nhiều khó khăn hơn trong việc gây ảnh hưởng. Mọi chuyện sẽ không còn như trước. Địa lý là điểm mấu chốt trong trường hợp này. Trung Quốc có lợi thế hơn vì nằm trong khu vực và có khả năng phô trương sức mạnh dễ dàng hơn ở châu Á. Đối với Hoa Kỳ, gây ảnh hưởng từ cách xa 8.000 dặm là một điều hoàn toàn khác. Sự bất bình đẳng về ý chí, hậu cần và chi phí là rất đáng kể. Chỉ riêng dân số của Trung Quốc, 1,3 tỉ người, so với 314 triệu người Mỹ, cũng góp phần vào khó khăn của Hoa Kỳ. Nhưng sự chuyển giao quyền lực sẽ không xảy ra một sớm một chiều do ưu thế vượt bậc của Hoa Kỳ về công nghệ. Người Trung Quốc dù có thể chế tạo tàu sân bay nhưng vẫn không thể đuổi kịp người Mỹ một cách nhanh chóng về công nghệ tàu sân bay với sức chứa 5.000 quân và đầu máy hạt nhân. Nhưng cuối cùng, những bất lợi của Hoa Kỳ do khoảng cách địa lý dần sẽ mang tính quyết định. Hoa Kỳ sẽ phải điều chỉnh thế đứng của mình và chính sách của họ trong khu vực này.
LyQuangDieu
Ông Lý Quang Diệu
Chính quyền Obama tuyên bố vào năm 2011 rằng Hoa Kỳ dự định tiếp cận khu vực châu Á-Thái Bình Dương với một trọng tâm mới. Họ gọi đây là Sự Xoay Trục về Châu Á. Trên tờForeign Policy, ngoại trưởng Hillary Clinton giải thích tư duy đằng sau chính sách mới này như sau: “Các thị trường mở ở châu Á là những cơ hội chưa từng thấy đối với Hoa Kỳ về đầu tư, thương mại và tiếp cận với các công nghệ tiên tiến… Về mặt chiến lược, việc gìn giữ hoà bình và an ninh ở khắp khu vực Châu Á – Thái Bình Dương ngày càng trở nên thiết yếu đối với sự tiến bộ trên toàn cầu, dù là thông qua bảo vệ tự do hàng hải trên Biển Đông, chống lại việc phổ biến vũ khí hạt nhân ở Bắc Triều Tiên hay đảm bảo sự minh bạch trong các hoạt động quân sự của các nước lớn trong khu vực.” Vào tháng 4 năm 2012, 200 lính thuỷ đánh bộ Mỹ đầu tiên đã được triển khai tới Darwin , Úc trong một phần nỗ lực nhằm tăng cường hiện diện của Hoa Kỳ trong khu vực.

Nhiều quốc gia Châu Á chào đón cam kết mới này từ người Mỹ. Trong nhiều năm, sự hiện diện của Hoa Kỳ là một nhân tố quan trọng giúp ổn định khu vực. Kéo dài sự hiện diện này sẽ giúp duy trì ổn định và an ninh. Kích thước của Trung Quốc có nghĩa là cuối cùng chỉ có Hoa Kỳ – kết hợp với Nhật Bản và Hàn Quốc, đồng thời hợp tác với các quốc gia ASEAN – mới có thể đối trọng lại được nước này

Tuy nhiên, chúng ta còn phải xem liệu người Mỹ có thể biến ý định thành cam kết trong lâu dài được hay không. Ý định là một mặt, tài trí và khả năng là một mặt khác. Hiện nay Hoa Kỳ có quân ở Úc, Nhật Bản, Hàn Quốc và Guam . (Người Philippines đã không khôn ngoan khi mời người Mỹ rời khỏi vịnh Subic vào năm 1992. Họ quên mất hậu quả về lâu dài của hành động này và bây giờ họ bảo rằng “Hãy làm ơn quay lại.”) Người Mỹ tin rằng họ có sẵn một dàn xếp quân sự trong khu vực cho phép họ cân bằng lại được với hải quân Trung Quốc. Hơn nữa, vì các vùng nước trong khu vực tương đối nông, người Mỹ có thể theo dõi hoạt động của các tàu thuyền Trung Quốc, kể cả tàu ngầm. Nhưng liệu lợi thế này có thể kéo dài được bao lâu? Một trăm năm? Không thể nào. Năm mươi năm? Không chắc. Hai mươi năm? Có thể. Rốt cuộc, cân bằng quyền lực có thể thực hiện được hay không còn phải chờ vào nền kinh tế Hoa Kỳ trong một vài thập niên tới. Cần có một nền kinh tế vững mạnh thì mới có thể phô trương quyền lực – đầu tư xây dựng tàu chiến, tàu sân bay và các căn cứ quân sự.

Khi cuộc chiến tranh giành quyền bá chủ trên Thái Bình Dương giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc diễn ra, những quốc gia nhỏ hơn ở châu Á bắt buộc phải thích ứng với cục diện mới. Thucydides đã từng viết rằng “kẻ mạnh làm những gì mà họ có thể và kẻ yếu phải chịu đựng những gì họ phải chịu đựng”. Các quốc gia nhỏ hơn ở châu Á có thể không phải có một kết cục bi thảm như thế, nhưng bất cứ góc nhìn hiện thực chủ nghĩa nào về sự suy giảm ảnh hưởng của Hoa Kỳ tại Châu Á Thái Bình Dương đều sẽ khiến các quốc gia phải điều chỉnh chiến lược đối ngoại của mình. Người ta sẽ phải quan tâm hơn đến những gì người Trung Quốc thích hoặc không thích khi Trung Quốc ngày càng lớn mạnh về kinh tế lẫn quân sự. Nhưng điều quan trọng không kém là không để cho Trung Quốc hoàn toàn thống trị. Cuối cùng, tôi không cho rằng viễn cảnh người Trung Quốc hất cẳng hoàn toàn người Mỹ ra khỏi Tây Thái Bình Dương có thể diễn ra.

Ví dụ như Việt Nam , là một trong những quốc gia không an tâm nhất về sự bành trướng sức mạnh của Trung Quốc. Đặng Tiểu Bình ra lệnh tấn công miền Bắc Việt Nam vào năm 1979 để trả đũa việc Việt Nam can thiệp vào Campuchia. Đặng phá hủy một vài làng mạc và thị trấn rồi sau đó rút lui, chỉ nhằm đưa ra một lời cảnh cáo với người Việt: “Tôi có thể tiến thẳng vào và tiếp quản Hà Nội.” Đây không phải là bài học mà người Việt có thể quên được. Một chiến lược có lẽ đã được chính phủ Việt Nam bàn đến là làm thế nào để có thể bắt đầu thiết lập các mối quan hệ an ninh lâu dài với người Mỹ.

Tôi cũng cảm thấy rất tiếc rằng sự thay đổi cân bằng quyền lực đang diễn ra vì tôi cho rằng Hoa Kỳ là một cường quốc hoà bình. Họ chưa bao giờ tỏ ra hung hãn và họ không có ý đồ chiếm lãnh thổ mới. Họ đưa quân đến Việt Nam không phải vì họ muốn chiếm Việt Nam . Họ đưa quân đến bán đảo Triều Tiên không phải vì họ muốn chiếm bắc hay nam Triều Tiên. Mục tiêu của các cuộc chiến tranh đó là chống lại chủ nghĩa cộng sản. Họ đã muốn ngăn chủ nghĩa cộng sản lan tràn trên thế giới. Nếu như người Mỹ không can thiệp và tham chiến ở Việt Nam lâu dài như họ đã làm, ý chí chống cộng ở các nước Đông Nam Á khác chắc đã giảm sút, và Đông Nam Á có thể đã sụp đổ như một ván cờ domino dưới làn sóng đỏ. Nixon đã giúp cho miền Nam Việt Nam có thời gian để xây dựng lực lượng và tự chiến đấu. Nam Việt Nam đã không thành công, nhưng khoảng thời gian gia tăng đó giúp Đông Nam Á phối hợp hành động với nhau và tạo dựng nền tảng cho sự phát triển của ASEAN.

Singapore khá thoải mái với sự hiện diện của người Mỹ. Chúng ta không biết Trung Quốc sẽ quyết đoán hay hung hăng như thế nào. Vào năm 2009 khi tôi nói chúng ta phải cân bằng lực lượng với Trung Quốc, họ dịch từ đó sang tiếng Trung thành “kìm hãm”. Điều này làm nổi lên một làn sóng phẫn nộ trong cư dân mạng Trung Quốc. Họ cho rằng làm sao tôi lại dám nói như thế trong khi tôi là người Hoa. Họ quá là nhạy cảm. Thậm chí sau khi tôi giải thích rằng tôi không hề sử dụng từ “kìm hãm”, họ vẫn không hài lòng. Đấy là bề mặt của một thứ quyền lực thô và còn non trẻ.

Trong cục diện đang thay đổi này, chiến lược chung của Singapore là đảm bảo rằng mặc dù chúng ta lợi dụng bộ máy tăng trưởng thần kì của Trung Quốc, chúng ta sẽ không cắt đứt với phần còn lại của thế giới, đặc biệt là Hoa Kỳ. Singapore vẫn quan trọng với người Mỹ. Singapore nằm ở vị trí chiến lược ở trung tâm của một khu vực quần đảo, nơi mà người Mỹ không thể bỏ qua nếu muốn duy trì ảnh hưởng ở Châu Á – Thái Bình Dương. Và mặc dù chúng ta xúc tiến các mối quan hệ với người Trung Quốc, họ cũng không thể cản chúng ta có các mối quan hệ kinh tế, xã hội, văn hoá và an ninh bền chặt với Hoa Kỳ. Người Trung Quốc biết rằng họ càng gây áp lực với các quốc gia Đông Nam Á thì các quốc gia này càng thân Mỹ hơn. Nếu người Trung Quốc muốn đưa tàu chiến đến viếng thăm cảng của Singapore khi có nhu cầu, như là người Mỹ đang làm, chúng ta sẽ chào đón họ. Nhưng chúng ta sẽ không ngả về phía nào bằng cách chỉ cho phép một bên và cấm đoán bên kia. Đây là một lập trường mà chúng ta có thể tiếp tục duy trì trong một thời gian dài.

Chúng ta còn liên kết với phần còn lại của thế giới thông qua ngôn ngữ. Chúng ta may mắn được người Anh cai trị và họ để lại di sản là tiếng Anh. Nếu như chúng ta bị người Pháp cai trị, như người Việt, chúng ta phải quên đi tiếng Pháp trước khi học tiếng Anh để kết nối với thế giới. Đó chắc hẳn là một sự thay đổi đầy đau đớn và khó khăn. Khi Singapore giành được độc lập vào năm 1965, một nhóm trong Phòng Thương Mại người Hoa gặp tôi để vận động hành lang cho việc chọn tiếng Hoa làm quốc ngữ. Tôi nói với họ rằng: “Các ông phải bước qua tôi trước đã.” Gần 5 thập niên đã trôi qua và lịch sử đã cho thấy rằng khả năng nói tiếng Anh để giao tiếp với thế giới là một trong những yếu tố quan trọng nhất trong câu chuyện tăng trưởng của Singapore . Tiếng Anh là ngôn ngữ của cộng đồng quốc tế. Đế quốc Anh đã truyền bá thứ ngôn ngữ này ra khắp thế giới, nên khi người Mỹ tiếp quản, đó là một sự chuyển đổi dễ dàng sang tiếng Anh kiểu Mỹ. Đây cũng là một lợi thế rất lớn đối với người Mỹ khi trên toàn thế giới đã có nhiều người nói và hiểu ngôn ngữ của họ.

Khi sự trỗi dậy của Trung Quốc tiếp diễn, Singapore có thể nâng cao chuẩn mực tiếng Hoa trong nhà trường để cho học sinh của chúng ta có một lợi thế, nếu họ chọn làm việc hoặc giao thương với Trung Quốc. Nhưng tiếng Hoa vẫn sẽ là ngôn ngữ thứ hai, vì thậm chí nếu GDP của Trung Quốc có vượt qua Hoa Kỳ, họ cũng không thể cho chúng ta được mức sống mà chúng ta đang hưởng thụ ngày nay. Đóng góp của Trung Quốc vào GDP của chúng ta ít hơn 20%. Phần còn lại của thế giới sẽ giúp Singapore duy trì phát triển và đạt được thịnh vượng – không chỉ là người Mỹ, mà còn là người Anh, người Đức, người Pháp, người Hà Lan, người Úc, vv…. Các nước này giao dịch kinh doanh bằng tiếng Anh, không phải tiếng Trung. Sẽ là rất ngu ngốc nếu chúng ta xem xét chọn tiếng Trung làm ngôn ngữ làm việc tại bất kì thời điểm nào trong tương lai, khi mà chính người Hoa cũng rất cố gắng học tiếng Anh từ khi mẫu giáo cho đến bậc đại học.

Cuộc cạnh tranh cuối cùng

Hoa Kỳ không phải đang trên đà suy thoái. Uy tín của Hoa Kỳ đã chịu nhiều tổn thất do việc đóng quân lâu dài và lộn xộn tại Iraq và Afghanistan cũng như do cuộc khủng hoảng tài chính nghiêm trọng. Nhưng những sử gia giỏi nhìn nhận sẽ chỉ ra rằng một Hoa Kỳ dường như yếu đi và trì trệ đã từng phục hồi ra khỏi những tình huống còn tệ hại hơn. Đất nước Hoa Kỳ đã đối mặt nhiều thử thách lớn trong những thời kỳ chưa xa: cuộc Đại Suy thoái, chiến tranh Việt nam, thời kì trỗi dậy của các cường quốc công nghiệp hậu chiến như Nhật Bản và Đức. Mỗi lần như vậy, Hoa Kỳ đã tìm thấy ý chí và sức mạnh để phục hồi vị trí dẫn đầu cùa mình. Hoa Kỳ đã áp đảo. Nó sẽ thực hiện được điều này một lần nữa.

Thành công của Hoa Kỳ nằm ở nền kinh tế năng động, được duy trì không chỉ bằng khả năng đặc biệt sản xuất ra cùng một thứ với chi phí ít hơn mà còn là liên tục đổi mới sáng tạo – tức là sáng chế ra một mặt hàng hay dịch vụ hoàn toàn mới mà thế giới sớm cảm thấy hữu dụng và đáng khát khao. Chiếc iPhone, iPad, Microsoft, Internet – tất cả đều được tạo ra ở Hoa Kỳ chứ không phải nơi nào khác. Người Trung Quốc có thể có nhiều nhân tài so với người Mỹ, nhưng sao họ không có những phát minh tương tự? Rõ ràng họ thiếu một sự sáng tạo mà người Mỹ sở hữu. Và tia sáng đó cho thấy người Mỹ thỉnh thoảng thể có sáng tạo đột phá thay đổi cục diện, điều cho họ vị trí dẫn đầu.

Thậm chí nếu những người theo thuyết suy thoái đúng, và thật là Hoa Kỳ đang trên đà xuống dốc, ta phải nhớ rằng đây là một nước lớn và cần có một thời gian dài thì mới suy thoái. Nếu Singapore là một nước lớn, tôi sẽ chẳng lo lắng lắm nếu chúng ta chọn chính sách sai lầm, vì hậu quả sẽ xuất hiện chậm. Nhưng chúng ta là một nước nhỏ và một quyết định sai lầm có thể gây hậu quả kinh khủng trong một thời gian ngắn. Mặt khác, Hoa Kỳ như là một con tàu chở dầu lớn. Họ sẽ không thể chuyển hướng nhanh như một chiếc thuyền. Nhưng tôi tin rằng các cá nhân tin vào thuyết suy thoái đã sai lầm. Hoa Kỳ sẽ không suy thoái. So sánh tương đối với Trung Quốc, Hoa Kỳ có thể ít uy lực hơn. Có thể khả năng phô diễn sức mạnh ở Tây Thái Bình Dương của Hoa Kỳ bị ảnh hưởng và có thể Hoa Kỳ không thể sánh với Trung Quốc về dân số và GDP, nhưng lợi thế chính yếu của Hoa Kỳ – sự năng động của họ – sẽ không biến mất. Hoa Kỳ, nếu đem ra so sánh đến giờ, là một xã hội sáng tạo hơn. Và khi mà trong lòng nội bộ nước Mỹ đang có một cuộc tranh luận về việc liệu họ có đang xuống dốc hay không thì đó là một dấu hiệu tốt. Điều đó có nghĩa rằng họ không ngủ quên trên đỉnh cao.

Tại sao tôi lại tin vào thành công dài hạn của Hoa Kỳ

Đầu tiên, Hoa Kỳ là một xã hội thu hút đến độ mà Trung Quốc khó lòng bì kịp. Mỗi năm, hàng nghìn người nhập cư đầy tham vọng và có trình độ được cho phép vào Hoa Kỳ, định cư và trở nên thành công trong nhiều lĩnh vực. Những người nhập cư này sáng tạo và thường mạo hiểm hơn, nếu không thì họ đã chẳng rời khỏi quê hương của mình làm gì. Họ cung cấp một nguồn ý tưởng dồi dào và tạo nên một chất men nào đó trong lòng xã hội Mỹ, một sức sống mà ta không thể tìm thấy ở Trung Quốc. Hoa Kỳ sẽ không thành công được đến như vậy nếu như không có người nhập cư. Trong hàng thế kỉ, Hoa Kỳ thu hút nhân tài từ châu Âu. Ngày hôm nay, họ thu hút nhân tài từ châu Á – người Ấn, người Hoa, người Hàn, người Nhật và thậm chí là người Đông Nam Á. Vì Hoa Kỳ có thể dung nạp người nhập cư, giúp họ hoà nhập và cho họ một cơ hội công bằng để đạt được giấc mơ Mỹ, luôn có một nguồn chảy tài năng hướng vào Hoa Kỳ và đổi lại Hoa Kỳ có được công nghệ mới, sản phẩm mới và cách làm ăn mới.

Trung Quốc và những quốc gia khác rồi sẽ phải tiếp thu vài phần của mô hình thu hút nhân tài của Hoa Kỳ phù hợp với hoàn cảnh của mình. Họ phải đi tìm người tài để xây dựng các doanh nghiệp. Đây là cuộc cạnh tranh tối hậu. Đây là thời đại mà chúng ta không còn có các cuộc đua quân sự giữa các cường quốc vì họ biết rằng họ sẽ huỷ hoại nhau bằng cách ấy. Đây sẽ là cuộc cạnh tranh về kinh tế và kĩ thuật và tài năng là nhân tố chính.

Hoa Kỳ là một xã hội thu hút và giữ chân được nhân tài. Họ chiêu dụ được những tài năng bậc nhất từ Châu Á. Hãy nhìn vào số lượng người Ấn trong các ngân hàng và trường đại học của họ — lấy ví dụ như Vikram Pandit, cựu CEO của Citibank. Nhiều người Singapore chọn lựa ở lại Hoa Kỳ sau khi du học. Đó là lí do mà tôi ủng hộ việc cho sinh viên học bổng đi du học Anh, vì tôi chắc rằng họ sẽ trở về Singapore . Ở Anh, bạn không ở lại vì bạn không được chào đón. Và vì nền kinh tế của Anh không năng động như Mỹ, ở đấy có ít công ăn việc làm hơn.

Một lí do tại sao Trung Quốc sẽ luôn kém hiệu quả hơn trong việc thu hút nhân tài chính là ngôn ngữ. Tiếng Hoa khó học hơn tiếng Anh nhiều. Nói tiếng Hoa rất khó nếu như không học từ nhỏ. Đây là ngôn ngữ đơn âm tiết và mỗi từ có tới 4 hay 5 thanh. Khi mà bạn không biết tiếng thì bạn không thể giao tiếp. Đây là một rào cản rất lớn. Đây là kinh nghiệm bản thân tôi. Tôi đã vật lộn trong suốt 50 năm và đến giờ mặc dù tôi có thể nói tiếng Hoa và viết theo kiểu bính âm (pinyin), nhưng tôi vẫn không thể hiểu được tiếng Hoa một cách thành thục như người bản ngữ. Đấy là tôi đã rất cố gắng. Trung Quốc trở nên hùng cường vào tương lai không thay đổi sự thật cơ bản là tiếng Hoa là một ngôn ngữ cực kì khó học. Có bao nhiêu người đến Trung Quốc, ở lại và làm việc ngoại trừ những người Hoa, người Châu Âu và người Mỹ trở thành những chuyên gia nghiên cứu Trung Quốc? Người Trung Quốc cố gắng truyền bá ngôn ngữ của mình ra nước ngoài bằng việc xây dựng các Viện Khổng Tử trên toàn thế giới, nhưng kết quả không được tốt lắm. Người ta vẫn đến Hội đồng Anh và những cơ sở của Hoa Kỳ. Chính phủ Hoa Kỳ thậm chí không cần phải cố gắng. Một thời họ có Trung tâm Dịch vụ Thông tin Hoa Kỳ, nhưng đã bị đóng cửa vì không cần thiết nữa. Đã có hàng loạt ấn phẩm, chương trình truyền hình và phim ảnh làm công việc đó. Nên về quyền lực mềm thì Trung Quốc không thể thắng.

Một nguồn lực khác mang lại sức cạnh tranh cho Hoa Kỳ là nhiều trung tâm xuất sắc cạnh tranh lẫn nhau khắp cả nước. Ở bờ Đông có Boston, New York, Washington, và ở bờ Tây có Berkeley, San Francisco, và ở miền Trung nước Mỹ thì có Chicago và Texas. Bạn sẽ thấy sự đa dạng và mỗi trung tâm lại cạnh tranh với nhau, không ai nhường ai. Khi người Texas thấy rằng mình có nhiều dầu mỏ, James Baker – cựu ngoại trưởng Hoa Kỳ và là người Texas – đã cố gắng thành lập một trung tâm ở Houston để cạnh tranh với Boston hoặc New York. Jon Huntsman, cựu đại sứ Hoa Kỳ ở Singapore và Trung Quốc và là bạn của tôi, là một ví dụ khác. Gia đình ông có tiền sử bệnh ung thư tuyến tiền liệt. Vì vậy khi ông thừa hưởng gia tài từ cha, ông mang những nhà khoa học giỏi nhất trong lĩnh vực ung thư tuyến tiền liệt về quê nhà ông là bang Utah để nghiên cứu vấn đề này.

Mỗi trung tâm tin rằng mình tốt như các trung tâm còn lại, chỉ cần tiền và nhân tài, điều có thể kiếm được. Không ai cảm thấy phải tuân theo Washington hay New York . Nếu bạn có tiền, bạn có thể xây dựng một trung tâm mới. Bởi vì khía cạnh này, có sự đa dạng trong xã hội và một tinh thần cạnh tranh cho phép sản sinh ra những ý tưởng và sản phẩm mới hữu ích dài lâu. Trung Quốc thì lại chọn một cách tiếp cận khác. Người Trung Quốc tin rằng khi trung ương mạnh thì Trung Quốc sẽ giàu mạnh. Đây là một thái độ cứng nhắc, yêu cầu mọi người phải tuân theo một trung tâm duy nhất. Mọi người phải hành quân theo cùng một điệu trống. Ngay cả Anh và Pháp đều không thể cạnh tranh với Hoa Kỳ về mặt này. Ở Pháp ai là nhân tài cuối cùng đều vào các viện đại học nghiên cứu lớn. Ở Anh thì đó là Oxbridge (Đại học Oxford và Đại học Cambridge ). Những quốc gia này tương đối nhỏ, gọn vì vậy cũng đồng bộ hơn.

Kể từ cuối thập niên 1970 cho đến thập niên 1980, Hoa Kỳ mất vị trí dẫn đầu nền công nghiệp về tay những nền kinh tế mới phục hồi như Nhật Bản và Đức. Họ bị vượt mặt về đồ điện tử, thép, hoá dầu và ngành công nghiệp xe hơi. Đây là những ngành công nghiệp sản xuất quan trọng huy động nhiều nhân công, kể cả những người lao động phổ thông được các công đoàn bảo vệ. Ở một số nước châu Âu, các công đoàn chống đối các cải cách lao động bằng việc đe dọa tiến hành các hành động công nghiệp có thể mang lại tổn thất nghiêm trọng trong ngắn hạn. Nhưng ở Mỹ điều ngược lại đã xảy ra. Các tập đoàn áp dụng những biện pháp thay đổi khó khăn nhưng cần thiết. Họ giảm qui mô, giảm biên chế và cải tiến năng suất qua việc sử dụng công nghệ, trong đó có công nghệ thông tin (IT). Nền kinh tế Hoa Kỳ trỗi dậy trở lại. Các doanh nghiệp mới được mở ra để giúp các công ty tối ưu hoá hệ thống IT của mình, như là Microsoft, Cisco và Oracle. Sau một khoảng thời gian điều chỉnh đầy đau đớn, các công ty có thể tạo ra nhiều việc làm mới trả lương tốt hơn. Họ không thích thú với nhưng công việc lỗi thời mà Trung Quốc, Ấn Độ hay Đông Âu có thể làm được. Họ thấy được một tương lai mà của cải không phải được tạo ra bởi việc chế tạo đồ dùng hay xe hơi, mà bằng sức mạnh trí óc, sức sáng tạo, tính nghệ thuật, kiến thức và bản quyền trí tuệ. Hoa Kỳ đã trở lại cuộc chơi. Họ giành lại được vị trí là nền kinh tế phát triển nhanh nhất trong các nước đã phát triển. Tôi thật sự khâm phục sự năng động và tin thần khởi nghiệp của người Mỹ.

Bạn tiếp tục chứng kiến điều đó ngay lúc này đây. Người Mỹ vận hành một hệ thống gọn gàng hơn và có sức cạnh tranh hơn. Họ có nhiều bằng sáng chế hơn. Họ luôn cố gắng tạo được thứ gì đó mới hoặc làm điều gì đó tốt hơn. Tất nhiên, điều này cũng có một cái giá của nó. Chỉ số thất nghiệp của Hoa Kỳ lên xuống như một cái yoyo. Ở thời kì suy thoái, chỉ số thất nghiệp từ 8 đến 10 phần trăm là chuyện hiển nhiên. Kết quả là một tầng lớp dưới hình thành. Giữa những xa hoa, lấp lánh, các cửa hàng đẹp đẽ ở New York , bạn cũng có thể dễ dàng thấy người Mỹ vô gia cư nằm trên vệ đường. Họ không có gì ngoài tấm áo khoác thân và miếng thùng carton để nằm ngủ. Một số người, kể cả nhà kinh tế học đoạt giải Nobel Paul Krugman, đã lên án khoảng cách giàu nghèo ngày càng lớn ở xã hội Mỹ.

Điều này có chấp nhận được không? Tôi không thể nói được. Có những tổ chức tôn giáo và từ thiện giúp đỡ. Một số thành lập những quán ăn tình thương cho người thất nghiệp, vv…. Nhưng mà bạn không thể vừa muốn có chiếc bánh trong tay, vừa muốn ăn nó. Nếu bạn muốn tạo nên sự cạnh tranh mà Hoa Kỳ đang có, bạn không thể tránh được việc tạo nên khoảng cách đáng kể giữa tầng đỉnh và tầng đáy, và không thể tránh khỏi việc tạo nên một tầng lớp dưới. Nếu như bạn chọn một nhà nước phúc lợi, như châu Âu sau Chiến tranh thế giới lần thứ hai, bạn tự nhiên sẽ không còn năng động.

Cuối cùng, Hoa Kỳ có một nền văn hoá tôn vinh những người dám tự làm tự chịu. Khi họ thành công, họ được ngưỡng mộ như là một nhà khởi nghiệp tài năng và có được sự công nhận và vị trí xã hội họ đáng được hưởng. Khi họ thất bại thì điều này được coi là một giai đoạn tạm thời, tự nhiên và cần thiết để rốt cuộc thành công. Vì vậy họ có thể đứng lên và bắt đầu lại. Nền văn hoá này khác với Anh, một xã hội tĩnh hơn – nơi mà mọi người biết vị trí phù hợp của mình. Nước Anh rất mang tính châu Âu về điểm này. Người Anh từng có nhiều khám phá vĩ đại – máy hơi nước, máy kéo sợi và động cơ điện. Họ cũng có nhiều giải Nobel khoa học. Nhưng rất ít khám phá trong số này của họ trở nên thành công về mặt thương mại. Tại sao lại như thế? Những năm dài của 2 thế kỉ đế chế đã hình thành một xã hội nơi mà giới thượng lưu cũ và những quý tộc có ruộng đất được kính trọng. Giới nhà giàu mới bị xem thường. Các sinh viên trẻ ưu tú mơ ước trở thành luật sư, bác sĩ và trí thức – những người được ngưỡng mộ vì trí tuệ và đầu óc của họ hơn là lao động cực nhọc hoặc lao động tay chân. Hoa Kỳ thì lại khác, là một xã hội mới không có khoảng cách tầng lớp. Mọi người đều ngưỡng mộ việc làm giàu – và muốn trở nên giàu có. Đây là một động lực rất lớn để tạo nên các công ty mới và của cải. Thậm chí ở các công ty của Mỹ, người trẻ có tiếng nói lớn hơn ở các cuộc họp, và sức trẻ của họ được định hướng để giúp công ty trở nên sáng tạo hơn.

Lý Quang Diệu

Thứ Sáu, ngày 30 tháng 5 năm 2014
Dịch: Nguyễn Việt Vân Anh
Hiệu đính: Lê Hồng Hiệp